Hơn nữa bọn họ đều không có truyền nhân của mình, chắc chắn là không muốn sở học của mình không có người kế thừa đúng không?
Diệc Thanh Thanh thở dài, thực ra học lâu như vậy, cô rất thích mấy kỹ năng này, chẳng qua tinh lực thực sự có hạn, phải có lấy hay bỏ.
Nhưng mà với tốc độ học tập hiện giờ, tăng thời gian học mấy môn này lên đều không có vấn đề gì.
Phân chia thời gian của cô đều giống nhau, bình thường khi làm việc, mỗi ngày học bốn tiếng trước khi ngủ, tỉnh ngủ học bốn tiếng.
Khoảng thời gian trước tám tiếng bên ngoài, hình thức dạy học kỹ năng là 16 tiếng, trung y chiếm 2 tiếng thực tế 4 tiếng trong hình thức dạy học, trù nghệ, chế nhang, xếp giấy, thi đại học + ngôn ngữ học một tiếng thực ra là hai tiếng, dư lại nhạc cụ, hội họa, thư pháp nửa này nửa nọ học 1 tiếng.
Cuối cùng còn nửa tiếng linh hoạt cơ động, dựa theo yêu cầu phân chia.
Hiện giờ dùng thẻ tăng tốc, cô có 8 tiếng bên ngoài, hình thức kỹ năng dạy học là 48 tiếng.
Sắp xếp cũng không cần thay đổi lớn, thống nhất chia theo như cũ, thời gian học tập thực tế đều tăng gấp ba là được.
Tối hôm qua Diệc Thanh Thanh đã thử, thời gian đều tăng lên gấp bội, nhưng khi cô kéo dài thời gian học tập, cũng không có chút mệt mỏi lắm, không khác trước đây mấy.
Như vậy kỹ năng nhạc cụ, hội họa và thư pháp mỗi ngày ít nhất học ba tiếng, có lẽ không tính bôi nhọ tài hoa của đám cô Trịnh?
Nghĩ như vậy, cảm giác chột dạ do cảnh trong mơ mang tới mới tan đi một chút.
Lúc này cách rời giường làm việc còn ba tiếng rưỡi, cô nhanh chóng bắt đầu học tập!
Diệc Thanh Thanh lại nhắm mắt vào, tiến vào hình thức dạy học kỹ năng.
Trên không nóc nhà, mấy thầy cô hơi lo lắng.
“Chúng ta không dọa con bé sợ đấy chứ? Mới hơn hai giờ sáng, sao con bé tỉnh dậy không ngủ nữa?”
“Không sao đâu, đối với cô ấy mà nói chỉ là giấc mơ mà thôi. Không còn sớm nữa, các vị mau về âm thế đi! Sau này muốn báo mộng có thể tìm tôi, chẳng qua dựa theo quy định mỗi người chỉ được báo mộng một năm một lần, lại nhiều giá cả sẽ tăng gấp bội!”
Sau khi âm sai nói xong thì rời đi.
Các thầy cô đã thảo luận cùng nhau góp tiền, phái đại diện dặn dò Diệc Thanh Thanh phải chú ý giấc ngủ.
Mấy tiếng sau, tiếng còi làm việc vang lên, Diệc Thanh Thanh rời khỏi hình thức dạy học kỹ năng, nhìn kỹ năng của mình tiến bộ hơn trước, trong lòng tràn ngập cảm giác phong phú.
Người nào có thể nghĩ tới 3 tiếng rưỡi buổi sáng khi người khác còn đang ngủ, cô đã lén học tập 21 tiếng?
Lại tính toán trước khi ngủ mỗi ngày có 4 tiếng học tập, mỗi ngày cô có thể có nhiều hơn người khác hai ngày.
Tối muộn đen như mực, khi người khác lên giường ngủ, cô lại lén học tập.
Cho dù thiên phú của cô kém, dựa vào chênh lệch thời gian như vậy cũng có thể trở thành thiên tài trong mắt người khác, huống chi thiên phú của cô cũng không tính là kém.
Cho đến nay cô còn học mấy kỹ năng, cho dù tới cấp bậc tương đối cao, cô cũng không rơi vào bình cảnh, học tập không có cảm giác tiến triển.
Cùng lắm là vì trí thức càng cao thâm, càng cần nhiều thời gian nghiền ngẫm, cho nên tiến độ chậm hơn một chút.
Loại lén học tập, sau đó kinh diễm những người khác này đúng là sướng.
Lại qua mấy năm nữa tích lũy dần dần, cô cũng có thể giống như A Viễn, mười hạng toàn năng!
Học tập phong phú khiến Diệc Thanh Thanh mất đi chút ít cảm giác chột dạ vì giấc mộng kỳ lạ tối qua, tâm trạng rất tốt rời giường rửa mặt nấu cơm sáng.
Giống với thường ngày, cô làm xong đi đến cửa ngõ đầu tiên đợi những người khác đi làm việc.
Không lâu sau Vân Cô Viễn cũng đi ra, nhìn chằm chằm cô một lát.
Tuy sắc mặt của cô rất tốt, thoạt nhìn tâm trạng cũng không tệ lắm, càng không vì không ngủ đủ mà có quầng thâm ở mắt, nhưng mà Vân Cô Viễn vẫn rất đau lòng.
Tối hôm qua cô chỉ ngủ hơn 4 tiếng mà!
Còn trong tình huống có nhiều âm hồn báo mộng như thế, chất lượng giấc ngủ chắc chắn sẽ kém hơn thường ngày.
Nghĩ tới một đống thầy cô của cô, học nhiều thứ như vậy lấy đâu ra thời gian?
Chẳng trách thường ngày cô bận rộn như vậy, khi nghỉ ngơi đều thường xuyên cả ngày ở trong phòng, chắc chắn là đang nỗ lực học tập!
Đây là lý do cô nói về việc hiện giờ học tập chăm chỉ, củng cố bản thân và tăng khả năng gánh vác mọi chuyện để có thể chịu trách nhiệm về cảm xúc và hứa hẹn trong tương lai đúng không!
Cô thực sự vẫn luôn làm như vậy, nhưng mà mình còn không bằng cô.
Anh căn bản không cần ngủ lâu như vậy, nhưng buổi tối ly hồn làm nhiệm vụ của âm sai lại không chăm chỉ như Thanh Thanh, tốt xấu gì cũng có thể tích cóp chút bổng lộc!
Còn có bán con mồi ở huyện thành, cũng nên làm chút việc gì đó để kiếm thêm của cải, nếu không sau này anh lấy gì để nuôi Thanh Thanh?