Có đôi khi cô ấy cảm thấy một người xuyên việt như mình, sống còn không bằng người địa phương, quá đả thương tự tôn của người ta!
Sao bạn bè của cô ấy đều ưu tú như vậy!
Quá tự hào!
“Được rồi, vậy chúng ta tập hợp tài liệu lại, liệt ra kế hoạch!” Lý Mộng Tuyết vui sướng nói.
Không tìm thấy “bộ sách toán lý hóa”, cô ấy còn có đám bạn giúp đỡ mà!
Lúc này tin tức khôi phục thi đại học còn chưa chính thức tuyên bố, cô ấy không tin bọn họ học trước những người khác, còn không bằng những người khác!
Mấy người ăn cơm trưa xong, thì đạp xe về thôn, sau đó từng người về phòng cầm đồ, tụ tập trong một phòng.
Không nhìn không biết, vừa nhìn bị dọa sợ.
Tài liệu học tập của mọi người đặt cạnh nhau, đúng là ít đến đáng thương, tuy trong đó có phần lớn là sách giáo khoa.
Giáo khoa cho dù mới cũ, bọn họ vẫn mỗi người gom đủ một bộ, cũng có ghi chép học tập, nhưng vì bắt đầu thời gian học tương đối muộn, ghi chép cũng rất ít.
Chỉ có Diệc Thanh Thanh là ngoại lệ.
Cô ôm một xấp thật dày, đều là giấy to cô tự mình mua, cắt thành mười sáu xấp giấy, rồi dùng kim khâu vá khâu lại thành sổ.
Mỗi một môn đều có cuốn ghi chép dày và một quyển sách bài tập.
Chữ viết tinh tế, có chữ viết màu đen và đánh dấu màu đỏ, rất có trật tự, vừa nhìn là hiểu ngay.
“Ôi trời ơi, cô nói cô vẫn luôn không tư bỏ việc học, tôi xem như tin, quá nhiều rồi!” Lý Mộng Tuyết nói.
Cô ấy cầm một quyển ghi chép lật xem một lát, thì phát hiện chất lượng rất tốt, là tổng hợp lại tri thức trong sách giáo khoa, tính logic cao, nội dung tổng hợp nhưng không có gì thiếu hụt.
Nếu có người từng học sách giáo khoa, cầm lấy cuốn ghi chép này thì hoàn toàn không cần lật xem sách giáo khoa.
Vương Linh Linh nhìn thấy ghi chép, lập tức ném sách của mình: “Thanh Thanh, nhiều như vậy, đã viết bao lâu rồi thế!”
“Xuống nông thôn, ngoại trừ làm việc ăn cơm, thì không còn chuyện gì khác để làm, tôi vẫn luôn cảm thấy cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị, cho nên đã viết lại. Cuốn đầu tiên là khi tôi xuống nông thôn mua sách giáo khoa đã sửa sang lại, đây là trước đó không lâu tôi vừa ôn tập vừa nhớ vừa sửa sang lại. Còn có sách bài tập nữa, là mấy bài thi cũ tôi kiếm được ở trạm phế phẩm, tự mình chia điểm sửa sang lại, người chậm cần bắt đầu sớm mà!”
Diệc Thanh Thanh cười giải thích lý do làm ghi chép này.
“Như vậy mà bảo cô ngốc ư? Ghi chép của cô còn có thể cầm đi xuất bản thành sách hướng dẫn được ấy chứ!” Khi Tiền Lai Lai ở trường thành tích học tập vốn rất tốt, nhưng mà nhìn ghi chép của Diệc Thanh Thanh vẫn cảm thấy hổ thẹn không bằng.
“Lai Lai, cô mới nói gì cơ?” Lý Mộng Tuyết đột nhiên nói.
Không đợi Tiền Lai Lai trả lời, Lý Mộng Tuyết đột nhiên hưng phấn vỗ bàn, kịp phản ứng lại thì biết mình hơi thất thố, mới thu liễm một chút nói:
“Sách hướng dẫn ấy! Các cô nghĩ mà xem, hiện giờ có phải chúng ta đặc biệt thiếu tài liệu học tập hay không? Các cô nói xem chúng ta có thể đổi mấy thứ này với người khác không?”
Chuyện cô ấy có con đường buôn bán đồ không dám nói cho bạn trai thân là công an, nhưng cô ấy đã rất thân với đám người trước mặt, bọn họ cũng thường xuyên tìm mình mua đồ.
Tuy biết rõ nhưng mọi người chắc chắn không đoán được phương pháp cô ấy kiếm đồ, cho nên nói thẳng.
“Không được, nguy hiểm quá cao, tuy chắc chắn sẽ có rất nhiều người mua, nhưng chữ viết này truyền ra cũng dễ để lại nhược điểm, chúng ta không thể tin tưởng nhiều thanh niên trí thức lắm.” Tiền Lai Lai xua tay: “Hơn nữa sao chép đồ quá tốn thời gian, tuy có thể tăng ấn tượng của chúng ta, nhưng hiệu suất không cao.”
Lý Mộng Tuyết tỉnh ngộ, hình như niên đại này thực sự không thể tùy tiện tìm chỗ in ấn, cơ hội kiếm tiền tốt như vậy mà!
Nhưng mà cô ấy vẫn là nhắc nhở đám chị em tốt, cho dù thi xong cũng đừng vứt tài liệu học tập, nói không chừng sau này thực sự có thể ra sách!
Càng sau này, chính sách càng thoáng hơn.
Vừa rồi Vân Cô Viễn vẫn luôn lật xem ghi chép của Diệc Thanh Thanh, có nhận thức mới đối với nỗ lực và nghiêm túc của cô.
Anh là người biết rõ nhất Diệc Thanh Thanh học những gì, nghe cô nói người chậm bắt đầu sớm, thì biết cô trả giá bao nhiêu nỗ lực vào chuyện này.
Anh cũng có nỗ lực, nhưng tuy sách của anh bị lật quăn mép, nhưng từ trước tới nay chưa từng ghi chép lại, lật xem nhiều hai lần là hiểu rõ.