Nhưng mà công điểm còn thừa chia lương thực đủ cho bọn họ ăn đến vào đại học, còn có dư.
Nhưng nếu không thi đỗ, vậy sang năm sẽ thê thảm, chắc chắn sẽ bị đói bụng.
Cho dù như vậy, trở về thành phố cũng là nguyện vọng khắc vào trong lòng đám thanh niên trí thức, hiện giờ có hi vọng, không người nào muốn từ bỏ.
Cứ thế, đám thanh niên trí thức đều quyết định xin nghỉ ôn tập.
Nhà ăn tập thể, giữa trưa khi đám xã viên tới múc cơm, phát hiện Diệc Thanh Thanh vẫn còn ở đây thì rất kinh ngạc:
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, sao cháu không xin nghỉ học tập vậy? Không thi đại học sao?”
“Buổi chiều cháu xin nghỉ, buổi sáng vẫn tới giúp nấu cơm, thiếu một người sẽ không lo liệu được nhiều việc. Mọi người chọn cháu, cháu không thể cứ bỏ gánh chạy lấy người như thế, dù sao không lâu sau thu hoạch vụ thu sẽ kết thúc, nên kiên trì làm tốt công việc của mình!” Diệc Thanh Thanh nói.
Việc trong ruộng có nhiều người chia sẻ như vậy, thời tiết tốt mà nói, thì tiến độ làm thêm tối cũng được.
Nhưng mà nhà ăn tập thể chỉ có cô và ba người thím Quế Hoa, thím Đông Mai, còn có Tôn Lai Đệ, buổi chiều còn đỡ đủ thời gian, thiếu mình cô có Tôn Lai Đệ tay nghề đào rau dại giỏi ở đây, cũng không có vấn đề gì, nhưng chuẩn bị đồ ăn buổi sáng thì rất bận.
Nếu cô xin nghỉ, trừ phi có người bổ sung vào, nếu không ba người nấu cơm cho cả đội chỉ sợ không đủ thời gian.
Việc ở nhà ăn tập thể là bánh trái thơm, tạm thời tìm người thay vào như vậy, tìm người này trong lòng người kia không thoải mái, đắc tội với người ta.
Dù sao cô không thiếu thời gian nửa buổi sáng, Diệc Thanh Thanh bắt đầu ôn tập từ ba năm trước sợ ai chứ?
Tính thêm thời gian tăng tốc, Diệc Thanh Thanh đã học tập ít nhất 4-5 năm, còn dạy học một một, hiệu suất rất cao.
Cô cũng không theo đuổi thi đỗ Trạng Nguyên gì đó, chỉ cần đỗ chuyên ngành chế thuốc trung y đại học Đế Đô là được.
Nếu cô nỗ lực lâu như vậy mà không so được với người chỉ ôn tập hai ba tháng, vậy thì cô đừng đi học gây tai họa cho người ta thì hơn.
Cho nên cô chỉ xin nghỉ buổi chiều, cô đã nói rõ với đám thím Quế Hoa, còn nửa tháng làm việc nữa, công điểm mỗi ngày cô chia nửa bồi thường cho bọn họ, dù sao buổi chiều cô xin nghỉ, công việc đều giao cho ba bọn họ.
Đám thanh niên trí thức xin nghỉ, để có càng nhiều thời gian học tập.
Tài liệu chưa có đủ, đều đến huyện thành kiếm sách, có tiền thì tới hiệu sách, không có tiền thì đến trạm phế phẩm, không tìm thấy được ở trạm phế phẩm thì mượn người khác.
Ở phương diện trồng trọt, có khả năng đám thanh niên trí thức ăn không hết khổ, nhưng ở phương diện học tập, mỗi thanh niên trí thức đều ước gì liều mạng học tập, gian nan khốn khó tới mấy đều có thể khắc phục.
Kinh tế không dư dả, vì tiết kiệm chút tiền, ban ngày ánh sáng trong phòng tương đối tối, thì mặc gió lạnh thổi ngồi ở ngõ nhỏ đọc sách, buổi tối mới nỡ châm nến.
Triệu Phương và Chu Cường cũng xin từ chức công việc dạy tiểu học trong thôn, giao cho người trẻ tuổi học cấp 2 trong thôn dạy.
Trong lúc nhất thời toàn bộ khu thanh niên trí thức, đều khua chiêng gõ mõ học tập.
Lúc này tổ học tập của đám Diệc Thanh Thanh đều dựa theo tài liệu mỗi người sao chép học tập.
Mỗi ngày mấy bọn họ đều là ban ngày tự mình học tập, buổi tối tụ tập ở một phòng, châm mấy ngọn nến cùng nhau giao lưu vấn đề.
Chủ yếu là Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn trả lời câu hỏi của bọn họ và giải quyết những vấn đề bọn họ gặp phải vào ban ngày.
Khi dạy những người khác, Diệc Thanh Thanh cũng có thể củng cố tri thức lần nữa, tăng lý giải cho mình.
Mọi người mang hết nến tập trung vào một phòng như vậy, cũng càng sáng sủa hơn chút.
Khi tới tháng 11, bảy bọn họ dành thời gian đến huyện thành một chuyến.
Diệc Thanh Thanh là muốn gửi thư về nhà, nói chuyện thi đại học, trong thư cô viết như sau:
“Cha mẹ, anh chị dâu, còn có Tiểu Tuệ và Tư Tư:
Thấy thư như gặp mặt!
Có lẽ mọi người đã biết tin tức khôi phục thi đại học, con thực sự rất vui, con biết quốc gia sẽ coi trọng nhân tài mà. Từ lúc con xuống nông thôn, con đã biết con nhất định sẽ có thể dựa vào bản thân trở về, cho nên con vẫn luôn ôn tập tri thức cấp 3, chưa bao giờ quên.
Quả nhiên là cơ hội chỉ chừa cho người có chuẩn bị, khi có tin tức truyền xuống, con đã lật sách đến cũ nát, con tin nhất định sẽ có kết quả tốt.