“Tôi nhớ rõ là ở bên kia mà.” Diệc Thanh Thanh trợn mắt nói dối, vì có thể tới đây một chuyến đành phải đi lệch khỏi tuyến đường.
“Ồ, vậy có khả năng tôi nhớ nhầm.” Lý Mộng Tuyết nói.
Những người khác vậy mà thực sự đi theo phương hướng sai của cô.
[Phát hiện điểm đánh dấu ở ga tàu hỏa Đế Đô, có tiêu phí 1 điểm đánh dấu để đánh dấu hay không?]
[Đánh dấu ở ga tàu hỏa Đế Đô, nhận được bản đồ đánh dấu lập thể toàn cảnh Đế Đô.]
Trong lòng Diệc Thanh Thanh hoàn toàn an ổn, thực sự bị cô dẫm phải.
Đột nhiên cô cảm thấy lúc trước không đánh dấu ở ga tàu hỏa tỉnh thành, bến xe huyện Thiết Lĩnh, còn có ga tàu hỏa huyện Nam Bình đúng là thiệt.
Lúc trước là luyến tiếc đánh dấu, cảm thấy ga tàu hỏa cũng không đánh dấu ra được thứ tốt gì.
Có tấm bản đồ này, ít nhất không cần lo lắng bỏ sót nơi nào chưa đánh dấu.
Quả nhiên phương diện thử lỗi này không thể tiết kiệm, nếu không bỏ lỡ bao nhiêu thứ tốt cũng không biết.
Tay cầm bản đồ toàn cảnh Đế Đô, hứng thú của Diệc Thanh Thanh đối với du lịch Đế Đô đều nhỏ đi, ước gì có thể có không gian độc lập khép kín, để cô tiến vào không gian cẩn thận nghiên cứu hai tấm bản đồ này.
Đồ quá to, không tiện cho cô lấy ra xem.
Nhưng mà cô nhìn thoáng qua bên trong ba lô của hệ thống, đúng là bản đồ toàn bộ Đế Đô.
“Thanh Thanh, nhà vệ sinh ở đâu?” Lý Mộng Tuyết hỏi.
Đã sắp đi tới cuối cùng, còn chưa thấy bóng dáng!
“Hả? Sao không có nhỉ? Là tôi nhớ nhầm sao?” Diệc Thanh Thanh tiếp tục diễn kịch.
Lý Mộng Tuyết: “…”
“Ở bên kia.” Vân Cô Viễn đúng lúc nói rõ phương hướng, vừa vặn là bên Lý Mộng Tuyết mới nói.
“Ồ, vậy có lẽ là tôi nhớ nhầm.” Diệc Thanh Thanh lại dẫn theo mấy bạn nhỏ trở về.
“Sao cô có thể nhớ nhầm đường được chứ.” Lý Mộng Tuyết nhìn Diệc Thanh Thanh với vẻ nghi ngờ, hơn nữa sao Vân Cô Viễn không nói sớm, hại bọn họ đi nhầm!
“Đương nhiên là có khả năng nhớ nhầm rồi, đây là lần đầu tiên tôi tới Đế Đô, đi nhầm đường không phải rất bình thường ư?” Diệc Thanh Thanh nghiêm túc nói.
Cô nói thật mà, so với Vân Cô Viễn gặp qua là không quên, trí nhớ của cô thực sự không tốt.
“Ồ, 393 điểm mà có trí nhớ không tốt, tôi tin cô mới có quỷ!” Lý Mộng Tuyết hừ một tiếng.
“Mong nhớ kỹ, tôi là nỗ lực học tập hơn 3 năm mới được 393 điểm, đồng chí Vân của chúng ta mới là người học 3 tháng đã được 393 điểm.” Diệc Thanh Thanh nhấn mạnh.
Trên thực tế thời gian học của cô còn dài hơn.
Lý Mộng Tuyết không muốn nói chuyện, chỉ bước nhanh hơn.
Lại nói chuyện với Diệc Thanh Thanh, sẽ chỉ khiến cô ấy cảm thấy chỉ số thông minh của người xuyên qua như cô ấy không được, không bằng người lớn lên ở thời đại này.
Cô ấy từng nghe các sinh viên năm ba đều liều mạng học tập, bây giờ cô ấy tin rồi, bọn họ nhất định đều giống với Diệc Thanh Thanh.
Cô ấy đột nhiên hơi lo lắng đến lúc đó khai giảng mình theo kịp chương trình học hay không.
Dù sao cô ấy không biết chuyên ngành đại học này thế nào, mấy thứ cô ấy học trong đời trước không có chút liên quan nào.
Đi nhà vệ sinh xong thì ngồi xe bus, xuống xe ở trạm gần Thiên An Môn.
Hiện giờ quảng trường Thiên An Môn còn chưa hợp quy tắc khí phách như đời sau, nhưng vẫn rất náo nhiệt.
Bọn họ tới rất sớm, vậy mà kịp nghi thức kéo cờ.
Chẳng qua nghi thức kéo cờ ở niên đại này không nghiêm túc như đời sau, chỉ có hai chiến sĩ gánh vác nhiệm vụ kéo cờ, một người dẫn đường, một người cầm cờ, khi đi qua phố Trường An còn phải nhường đường cho các phương tiện đi qua.
Lọt vào trong tầm mắt cũng có mấy điểm đánh dấu.
[Phát hiện điểm đánh dấu Thiên An Môn, có tiêu phí 1 điểm đánh dấu để đánh dấu hay không?]
[Phát hiện điểm đánh dấu trên cột cờ Thiên An Môn, có tiêu phí 1 điểm đánh dấu để đánh dấu hay không?]
[Phát hiện điểm đánh dấu trên bia tưởng niệm anh hùng nhân dân, có tiêu phí 1 điểm đánh dấu để đánh dấu hay không?]
Hiện giờ Diệc Thanh Thanh là tiểu phú bà có 70 điểm đánh dấu.
Cũng không tính toán tích cóp điểm đánh dấu thăng cấp kỹ năng không gian tùy thân, đánh dấu tùy tính hơn nhiều.
[Đánh dấu ở Thiên An Môn, nhận được huy chương kỷ niệm thành lâu Thiên An Môn bằng vàng nguyên chất.]
[Đánh dấu trên cột cờ Thiên An Môn, nhận được cờ đỏ năm sao.]
[Đánh dấu ở bia tưởng niệm anh hùng nhân dân trong Thiên An Môn, nhận được một bản danh sách anh hùng nhân dân.]
Không tính thiệt cũng không tính là kiếm lời.