Số tiền này cô vẫn chuẩn bị lấy ra một phần mua nhà.
Nếu đã đổi đánh dấu thành tiền, vẫn luôn để trong tay mất giá cũng không có biện pháp, qua mấy năm hơn ba vạn này không tính là gì.
Cô có thể nghĩ tới biện pháp đầu tư cũng chỉ có mua nhà, để lại mấy ngàn tệ trong tay tiêu là được.
Không nghĩ tới không cẩn thận tích cóp nhiều tiền hơn một chút.
Mấy người báo danh xong thì nhận chìa khóa phòng ngủ, chuyên ngành của đám Diệc Thanh Thanh khác nhau, phòng ngủ thực sự không cùng một phòng, nhưng ở cùng một tòa nhà!
Không có biện pháp, sinh viên khóa mới bọn họ quá ít, tổng cộng mới có 1000 người, trong đó số lượng nữ sinh càng ít.
Nữ tổng cộng chỉ có một tòa nhà, nam thì hai tòa, nhưng cũng không ở đầy.
Ký túc xá nam và nữ cách nhau một rừng cây nhỏ.
Đám Diệc Thanh Thanh không cần đồng chí nam đưa, hẹn buổi sáng thu dọn phòng ngủ xong, giữa trưa cùng đến căn tin ăn cơm xong, thì tách ra ở rừng cây nhỏ trước mặt.
Bốn Kim Hoa khiêng hành lý đi về phía ký túc xá.
Diệc Thanh Thanh ở phòng 403, Lý Mộng Tuyết ở 302, Tiền Lai Lai ở 310, Vương Linh Linh ở 208, ngoại trừ Lý Mộng Tuyết và Tiền Lai Lai ra, đều ở tầng khác nhau.
Một tầng có mười phòng ngủ, mỗi tầng có một nhà vệ sinh công cộng và phòng đựng nước.
Tuy nhiên phòng này chỉ có nước máy, nước nóng là lấy từ phòng để nước sôi phía sau căn tin trước rừng cây nhỏ.
Phòng ngủ không có phòng tắm vòi hoa sen, tắm rửa phải đi múc nước sôi, sau đó dùng chậu trong phòng ngủ tắm.
Điều kiện còn gian khổ hơn ở nông thôn, tuy ở nông thôn tắm rửa cũng dùng chậu, nhưng tốt xấu gì mỗi người một phong, nơi này là phòng tám người, khi tắm rửa cảm giác xấu hổ có thể nghĩ tới.
Hình ảnh đó, Diệc Thanh Thanh có chút không dám nghĩ.
Không muốn múc nước về phòng ngủ tắm rửa mà nói, còn có một biện pháp, chính là nhà tắm công cộng của trường, giá rẻ hơn bên ngoài một chút, tám xu, chuyện này là có người nói với bọn họ khi đăng ký.
Đám Diệc Thanh Thanh là đám sinh viên báo danh sớm nhất, khi cô lên tới tầng 4, cả tầng không có người nào, bên trong phòng 403 càng trống rỗng, không có một người, cô là người đầu tiên.
Trong phòng ngủ có bốn chiếc giường có rèm trang trí, giường tầng kê sát tường, hai chiếc bên trái hai chiếc bên phải, không phải giường ván sắt mà là giường ván gỗ.
Trên cột giường giữa giường dưới và giường trên chỉ có một miếng gỗ đóng đinh làm chân giường, tấm ván gỗ chỉ dày một đốt ngón tay.
“Cái thang” đơn giản như vậy, trèo lên giường trên thực sự là cần chút kỹ thuật!
Toàn bộ phòng ngủ ngoại trừ những chiếc giường ở hai bên, một chiếc bàn cũ sơn màu trắng sữa cạnh cửa sổ, một chiếc ghế và tám chiếc tủ ở lối vào ra, thì chỉ còn lại bụi trong phòng.
Sơn ở góc bàn bị tróc ra.
Lại cảm thán điều kiện gian khổ một lần nữa.
Không thể so không biết, vừa so là bị dọa sợ hãi, khu thanh niên trí thức ở đại đội thôn Hưởng Thủy thực sự “xa hoa” hơn nhiều!
Diệc Thanh Thanh chọn giường trên sát bên cửa sỏ, vẫn là giường trên thanh tịnh hơn thích hợp với cô.
Diệc Thanh Thanh kéo ghế chỗ bàn ra, dùng khăn tay luôn mang theo lau khô ghế, sau đó đặt hành lý lên trên ghế.
Sau đó cô cầm cái chổi dựng ở sau cửa, quét dọn sạch sẽ bụi trong phòng ngủ, tránh cho thoạt nhìn quá dơ bẩn không có chỗ để đồ.
Quét dọn xong mới lấy chậu của mình ra, đến phòng để nước trong tầng này múc chậu nước, cẩn thận lau tủ và ván giường của mình hai lần.
Đợi váng giường khô một chút, cô lại lau khô cửa sổ và bàn.
Sau đó cô trải đệm chăn lên, lại treo rèm giường làm xong từ lúc ở nông thôn.
Lần này khác với lúc trước, lúc trước cô một mình một phòng, sau khi bố trí xong ngoại trừ bạn tốt của cô ra, thì không có ai tiến vào phòng cô, cho nên dùng vải bông màu sắc đẹp một chút.
Nhưng lần này là phòng ngủ công cộng, dùng vải bông làm rèn rất bắt mắt, thu liễm một chút thì hơn.
Cho nên lần này cô dùng vải thô màu xám trắng mang từ nhà tới làm rèm giường.
Cô không cần thức đêm bật đèn pin học, ngủ cũng không cần hoàn cảnh tối tăm mới ngủ được, cho nên không cần che ánh sáng, vải thô màu xám trắng là đủ.
Kéo rèm giường xong, giường ngủ của Diệc Thanh Thanh chính là một không gian nhỏ khép kín, chỉ cần không có người kéo rèm của cô ra, cho dù cô tiến vào không gian tùy thân thời gian ngắn cũng không có vấn đề gì.
Không tiện duy nhất chính là lên xuống giường chỉ có thể đi chân trần.
Rương hành lý xách tay cô cũng khiêng lên trên giường, đặt ở đuôi giường.
Tuy đặt ở đây không quá tiện, chiếm dụng không gian trên giường, khi nằm ngủ sẽ hơi chật chội một chút, nhưng tính tư mật càng tốt.
Kéo rèm lên, người khác sẽ không thấy rõ quá trình bạn lấy đồ từ bên trong, đồ ở không gian có thể nhân cơ hội này lấy ra.
Trên rương treo một cái khóa nhỏ, khóa này là cô lấy từ cửa phòng ở khu thanh niên trí thức, khóa ở cửa sau thì treo vào tủ đồ của cô.