Vương Linh Linh thử một lát, đúng là chỉ cần chân dẫm ổn định, tay dùng sức đẩy người lên, khi xuống dưới mặt quay về phía giường, duỗi chân đủ dẫm lên tấm ván gỗ, mượn lực là đi xuống được.
Vì thế cô ấy cởi rèm treo được nửa ra, sau khi lau khô giường trên thì dọn lên trên.
Đợi Tiền Lai Lai xuống dưới xong, bốn bọn họ mới cùng nhau rời khỏi ký túc xá.
Dưới lầu ký túc xá, đám Vân Cô Viễn đã tới.
Hiện giờ Lý Mộng Tuyết đã có chấp niệm đối với giường trên, vừa gặp mặt là hỏi các đồng chí nam chọn giường trên hay giường dưới.
Tạ Thế Diễn và Vân Cô Viễn đều chọn giường trên, chỉ có mình Trần Chí Hòa chọn giường dưới.
Trải qua thuyết phục của Lý Mộng Tuyết, Trần Chí Hòa cũng tính toán ở giường trên.
Nhưng mà hiện giờ ít người tới, giường trên cũng không hút hàng, Trần Chí Hòa tính toán buổi tối về phòng ngủ đổi.
“Vậy bây giờ chúng ta chính là ‘tổ bảy người ở giường trên’.” Lý Mộng Tuyết vui sướng nói: “Đợi chúng ta làm thêm bàn nhỏ nữa, chúng ta ở giường trên chính là giường trên thoải mái nhất Đế Đô!”
“Nhưng mà trạm phế phẩm có thể tìm được nhiều bàn nhỏ hay giá trang trí thích hợp như vậy sao?” Tiền Lai Lai tràn ngập hoài nghi, dù sao cần độ cao thích hợp, chiều dài cũng thích hợp, như vậy đặt ở đuôi giường mới không đau chân.
“Chỗ tôi có dụng cụ làm nghề gỗ, tìm tấm ván gỗ là được, tôi có thể làm.” Vân Cô Viễn nhân tài toàn năng vĩnh viễn không khiến người ta thất vọng.
“Tôi cũng có thể!” Diệc Thanh Thanh bày tỏ, kỹ năng chế tạo đồ gỗ của cô chỉ có cấp 1, nhưng am hiểu nhất chính là làm giá trang trí nhỏ.
Dù sao trước đây khi không gian tùy thân chỉ có cấp 1, vì tăng không gian sử dụng, cô cũng tự tay làm.
“Hai người đúng là trời sinh một đôi!” Lý Mộng Tuyết xem như phục rồi.
Tiền Lai Lai cười nói:
“Vậy chúng ta ăn cơm xong, lấy đầy bình nước ấm về phòng ngủ xong, thì đến trạm phế phẩm tìm tấm ván gỗ cũ rồi cải tạo! Hoạt động đi dạo vườn trường chuyển sang ngày mai đi!”
Khi tới căn tin, không biết là vì có ít sinh viên tới báo danh hay thế nào, chỉ mở một cửa sổ, bán màn thầu và dưa muối.
Lý Mộng Tuyết ăn màn thầu khô cằn và dưa muối, thở dài: “Tôi có chút nhớ đại đội chúng ta!”
“Tôi cũng thế.” Vương Linh Linh cũng nói.
“Có lẽ sau này khai giảng xong sẽ tốt hơn chút.” Tiền Lai Lai an ủi bọn họ, biết bọn họ không quen: “Thực sự không được thì bên ngoài trường học có Tiệm Cơm Quốc Doanh, đi tìm đồ ăn ngon cũng tiện hơn ở huyện thành nhiều.”
“Nhưng giữa Tiệm Cơm Quốc Doanh và Tiệm Cơm Quốc Doanh cũng có sự khác biệt.” Trần Chí Hòa nói.
Mọi người ở đây đều tràn ngập đồng cảm.
Tuy Đế Đô phồn hoa, nhưng không biết có Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn ngon như ở huyện Thiết Lĩnh hay không.
Chẳng qua tốt xấu gì cũng có thể ăn no.
Gặm màn thầu xong, ảo tưởng đối với căn tin trường đại học mất sạch.
Mấy người cầm theo phích nước nóng đến phòng nước phía sau căn tin, đổ đầy nước nóng xong thì trở về phòng ngủ.
Diệc Thanh Thanh ngay cả bình nước nóng cũng lựa chọn đặt vào tủ mình, dù sao độ cao của tủ cũng vừa đủ.
Cất nước nóng xong mấy người lại hội hợp, cùng nhau đi đến trạm phế phẩm.
Đế Đô có mấy trạm phế phẩm.
Cách đại học Đế Đô gần nhất chính là ở bên thành nam, đi bộ nửa tiếng là tới.
Đối với đám thanh niên trí thức rèn luyện ở nông thôn lâu như vậy, đi bộ nửa tiếng chỉ là chút lòng thành.
Mấy người nói cười một lát là đến nơi.
Xung quanh trạm phế phẩm hơi hoang vắng.
Trước khi đi vào mọi người đều đã thống nhất số tiền mua gỗ cũ hoặc nguyên liệu cũ là chia đều, mua ra thì mang tới khu đất hoang làm xong lại khiêng về.
Đám Lý Mộng Tuyết vốn định trừ ít tiền cho Vân Cô Viễn và Diệc Thanh Thanh, nhưng mà hai bọn họ đều từ chối.
Tuy hai bọn họ biết nhiều về phương diện này hơn một chút, phải làm nhiều hơn, nhưng mà mọi người cũng phải cùng nhau giúp đỡ, bạn tốt ấy mà, không nên tính toán chi li nhiều như thế.
Ở trong mắt Diệc Thanh Thanh, cổng lớn của trạm phế phẩm này chính là bảo bối!
[Đánh dấu ở trạm phế phẩm thành nam Đế Đô, nhận được một chiếc giường khắc hoa có hai khung cửa tròn bằng gỗ tử đàn.]
Vậy mà là một chiếc giường.
Chiếc giường này thoạt nhìn thủ công đơn giản hơn giường Thiên Long Bạt Bộ bằng gỗ sưa trong không gian một chút, mép giường không có tủ, nhưng hình dạng và cấu tạo của hai khung cửa tròn khiến Diệc Thanh Thanh rất thích, còn là gỗ tử đàn.
Cô rất thích mùi thơm của gỗ tử đàn.
Dù sao cô còn một tứ hợp viện chưa tiếp nhận, sau này có khả năng còn mua, cô không chê nhiều đồ cổ hơn.