“Các cháu đều là người phương nam à, phương nam không có nhà tắm đúng không? Hôm nay dì sẽ dẫn các cháu đi tắm cùng!”
Quan Nam Trân nhìn bốn cô gái nhỏ tràn ngập sức sống thì rất thích, khiến bà ấy nhớ tới mình khi còn trẻ ở bên mấy chị em tốt.
“Vậy thì tốt quá, chúng cháu còn đang phát sầu, không biết nhà tắm phương bắc sử dụng như thế nào!” Diệc Thanh Thanh nói.
…
Lý Mộng Tuyết và Vương Linh Linh nhìn Diệc Thanh Thanh trò chuyện vui vẻ với quản lý ký túc xá thì hơi ngây ngốc, mọi người đều tới cùng một ngày, Diệc Thanh Thanh thân với dì quản lý ký túc xá từ khi nào thế?
Ở phía xa, chỗ giao lộ bên cạnh rừng cây nhỏ, một dì bưng chậu đợi ở đó mơ hồ nghe thấy tiếng cười quen thuộc, híp mắt nhìn về phía bên này:
“Nam Trân?”
“Ơi!” Quan Nam Trân đáp một tiếng, còn giới thiệu với đám Diệc Thanh Thanh: “Đây là quản lý ký túc xá nam, họ Hồ, chị em tốt của dì!”
“Chúng cháu chào dì Hồ!”
“Ừm!” Hồ Viễn Yến cười tủm tỉm đáp một tiếng: “Miệng của mấy cô bé này thật ngọt, đáng yêu hơn mấy đứa nhóc bên chỗ tôi.”
Hai dì lớn tuổi dẫn theo mấy cô gái trẻ tuổi đi vào nhà tắm.
“Tuy nhà tắm trong trường học rẻ hơn bên ngoài một chút, nhưng có ít chức năng hơn, chỉ có thể tắm rửa. Ở bên ngoài không những có thể tắm rửa, còn có thể mát xa, cắt tóc, nghỉ ngơi, có đàn ông còn chơi cờ uống rượu ở bên trong nữa!”
Quan Nam Trân giới thiệu với bọn họ.
Tiến vào nhà tắm, bên trong nóng hổi hơn bên ngoài một chút.
Nộp tiền, nhận thẻ, vào phòng thay đồ tương ứng với bồn tắm, cơ thể trắng bóng, bốn cô gái nhỏ chưa từng thấy cảnh này ánh mắt trốn tránh, dán sát vào nhau, cũng không dám nhìn người khác.
Ngay cả Diệc Thanh Thanh cũng cảm thấy quá xấu hổ, mặt hơi ửng đỏ.
“Ha ha, thẹn thùng đúng không? Mọi người đều là phụ nữ, nhìn nhiều sẽ quen thôi!” Quan Nam Trân cười ha ha nói.
“Khi bà còn trẻ tuổi không phải cũng như thế ư? Vào nhà tắm, cởi quần áo còn xấu hổ một lúc lâu.” Hồ Viễn Yến phá đám nói.
Quan Nam Trân tức giận đánh bà ấy một cái: “Còn không phải là vì bà vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi! Bà quá đáng ghét!”
“Các chị em, tới cũng tới rồi, cởi đi!” Lý Mộng Tuyết như anh dũng hi sinh nói.
Lại không cởi, đợi đám dì quản lý ký túc xá đều cởi xong, thì sẽ nhìn bọn họ!
Mấy người quay mặt về phía tủ, giống y như bốn con chim cút nhỏ vùi đầu cởi quần áo, cũng nhanh chóng dùng khăn lông che vị trí trọng điểm.
Nhưng một cái khăn lông chỉ to như vậy, che khuat bên trên thì không che được phía dưới, che kiểu gì cũng không che được.
Lý Mộng Tuyết nhìn ngực Diệc Thanh Thanh, lại cúi đầu nhìn ngực mình.
Thua, tức giận!
Lại quay đầu nhìn Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh, thở dài, càng tức!
Đều tại cha mẹ trọng nam khinh nữ của nguyên chủ, trong thời gian phát dục không đủ dinh dưỡng, khiến người gầy khô, nhưng mà…
Lý Mộng Tuyết lại thở dài, đôi mắt không nhịn được liếc người Diệc Thanh Thanh: “Thanh Thanh, dáng người của cô thật đẹp!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Thất sách, cô nên mang theo hai cái khăn lông tới, không biết niên đại này có khăn tắm không?
“Ngực to mông to, dễ sinh con! Mấy cháu đều quá gầy.” Quan Nam Trân và Hồ Viễn Yến cười ha ha nói.
Âm thanh to lớn vang dội, mọi người đang ngâm mình trong bồn tắm đều nhìn về phía bốn bọn họ, lộ ra tươi cười thân thiện.
Bốn đóa Kim Hoa: “…”
Tuy nhà tắm có ít người, nhưng mà ánh mắt vẫn khiến bọn họ lúng túng.
Mấy người đều không cần dì quản lý ký túc xá thúc giục, đều nhanh chóng chạy tới bể tắm nhỏ không người, giấu cơ thể mình trong nước.
Giữa hơi nước lượn lờ, mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Quan Nam Trân và Hồ Viễn Yến nhìn thấy bọn họ như vậy thì không ngừng cười ha ha, trẻ tuổi thật tốt!
Tuy khi cởi quần áo rất thẹn thùng, nhưng mà ngâm trong bồn tắm rất thoải mái!
Tổ bốn đóa Kim Hoa dựa vào cạnh bể, phát ra tiếng thở dài hạnh phúc.
Nhưng mà dì Quan quá chịu trách nhiệm: “Chỉ ngâm như vậy không được, tinh hoa của ngâm mình trong bể tắm là xoa lưng, nào, dì dạy các cháu!”
Chà lưng thì cần ngồi bên cạnh bể tắm, quá thẹn thùng, nhưng mà thịnh tình của dì quản lý ký túc xá không thể từ chối, bốn người cô nhìn tôi tôi nhìn cô, cuối cùng nhìn về phía Diệc Thanh Thanh.
Lý Mộng Tuyết nói: “Thanh Thanh, đã nói là sẽ bảo vệ chị em, cô lên trước đi!”
Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh đều thở phào nhẹ nhõm, cũng gật đầu.
Không, bọn họ không có nói.