Ở thư viện cả chiều, cũng đến căn tin ăn cơm tối, hai người mới vừa trò chuyện về cuốn sách đọc hôm nay vừa đi về ký túc xá.
Vân Cô Viễn đưa Diệc Thanh Thanh đến dưới lầu ký túc xá.
“Mau trở về đi! Em đi vào đây!” Diệc Thanh Thanh vẫy tay tạm biệt anh.
Vân Cô Viễn nhìn theo cô vào ký túc xá, mới rời đi.
Diệc Thanh Thanh vừa tiến vào thì thấy được dì quản lý ở phía sau bàn bên cầu thang.
“Dì Quan!”
“Ừm! Nhóc Thanh Thanh, đó chính là bạn học Vân sao?” Quan Nam Trân bát quái nói.
Diệc Thanh Thanh có chút thẹn thùng gật đầu.
“Trông thật tuấn tú!” Quan Nam Trân khen ngợi: “Cháu đợi một lát, dì đã tìm bình nước muối cho cháu rồi, để dì lấy cho cháu!”
“Vâng ạ!” Diệc Thanh Thanh nói.
Chỉ một lát sau, Quan Nam Trân ôm bốn cái chai đi ra đưa cho cô: “Mỗi đứa một chai, các bạn cháu còn chưa trở về, đều giao cho cháu hết. Đổ nước ấm vào, sợ nóng thì dùng vải bọc lấy.”
“Thực sự cảm ơn dì, tối hôm nay cháu có thể ngủ ấm áp rồi!” Diệc Thanh Thanh vội vàng cảm ơn.
“Được rồi, mau trở về đi!” Quan Nam Trân vẫy tay nói.
Diệc Thanh Thanh ôm chai lên lầu.
Nghĩ tới đám chị em còn chưa trở về, lúc này cầm bình nước muối đến cũng không tiện, nên cô ôm về phòng ngủ của mình trước, lát nữa lại xuống đưa cho bọn họ.
Khi trở lại phòng ngủ, cửa phòng ngủ của mình, sau khi đẩy cửa ra thì âm thanh trong phòng im bặt, sáu đôi mắt cùng nhìn về phía cô.
Tám người ở phòng ngủ, ngoại trừ Tống Hòa Mỹ đều có mặt đủ.
“Chào mọi người, tôi là Diệc Thanh Thanh, ở giường kia.” Diệc Thanh Thanh chỉ giường mình.
Sáu người thấy thế cũng tự giới thiệu bản thân.
Người ở giường dưới bên trái sát cửa là Hạ Lan, 23 tuổi.
Cô gái ở giường trên của Hạ Lan tên là Chu Tĩnh, 22 tuổi.
Giường dưới sát cửa bên phải là Trần Lệ Quân, 18 tuổi.
Ở giường trên của Trần Lệ Quân là Ngô Anh Hoa, 20 tuổi.
Giường dưới sát cửa sổ bên trái, cũng chính là giường dưới của Diệc Thanh Thanh là Chu Hồng, 21 tuổi.
Cuối cùng là Triệu Phương Phương ở giường trên Tống Hòa Mỹ, 22 tuổi.
Nhiều người như vậy, cũng may Diệc Thanh Thanh ăn kiện não hoàn, bằng không còn không thể dùng một lần là tốt được.
Sáu người này ngoại trừ Chu Tĩnh học lâm sàng ra, những người khác vậy mà đều là khoa ngoại ngữ.
Giới thiệu bản thân xong xuôi, mọi người đều không nói chuyện nữa.
Trong phòng ngủ yên tĩnh tới mức tiếng thở dốc cũng nghe được rõ ràng.
Diệc Thanh Thanh còn nghi ngờ, vừa rồi khi cô còn chưa vào trong phòng rất náo nhiệt mà, sao lúc này lại yên tĩnh như thế?
Nhìn về phía giường của mỗi người, ôi má ơi, trong tầm tay của mỗi người đều có một quyển từ đơn.
“Không phải là vừa rồi các cô đang học từ đơn đấy chứ?” Diệc Thanh Thanh không thể tin được nói.
Dù sao cũng rảnh rỗi, cho nên củng cố trước.” Hạ Lan nói.
Diệc Thanh Thanh choáng váng, đều là bạn cùng phòng kỳ lạ gì thế này, vừa tới báo danh, tối muộn vậy mà tập thể học từ đơn, khoa ngoại ngữ đều như thế ư?
“Chu Tĩnh, cô thì sao?” Người này học lâm sàng, sẽ không cũng muốn học từ đơn đấy chứ?
“Tôi không có, tôi chỉ nghe bọn họ đọc thôi.” Chu Tĩnh nói.
Trong tay cô ấy không có sách chuyên ngành, muốn đọc cũng không có biện pháp đọc.
Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, đặt chai nước muối vào trong ngăn tủ: “Các cô tắm chưa?”
“Tắm rồi, nếu cô thẹn thùng, có thể tắm ở trong góc kia, chúng tôi sẽ không nhìn cô.” Ngô Anh Hoa chỉ góc nhỏ bên cạnh giường của Hạ Lan.
“Chúng tôi đều tắm ở đó.” Hạ Lan cũng nói: “Chúng tôi đã ước định xong, sau này góc này chuyên dùng để tắm rửa, có rèm giường của tôi chắn một nửa, mọi người chỉ cần không nhìn bên này là được.”
Diệc Thanh Thanh gật đầu, giơ ngón tay cái với bọn họ: “Biện pháp hay! Tôi đi tắm đây, các cô có thể tiếp tục đọc sách!”
Không lâu sau, tiếng đọc sách lại vang lên.
Diệc Thanh Thanh cầm ghế nhỏ, đổ chậu nước, ngồi xuống một góc nhỏ nghe mọi người nói tiếng Anh và tiếng Nga, vội vàng tắm rửa.
Mọi người đọc sách thực sự rất nghiêm túc, không ai nhìn về phía cô.
Diệc Thanh Thanh nhanh chóng lau khô cơ thể, lại rót đầy nước ấm vào trong bình nước muối của mình, đặt vào trong chăn trước, sau đó cầm ba bình nước muối đi ra cửa.
Đám bạn cùng phòng quá nhiệt tình học tập, cô phải nhanh chóng đưa đồ đi rồi về học tập!
Đến phòng 303 của Lý Mộng Tuyết trước, khi gõ cửa cô nghe thấy tiếng ồn ào.
Gõ cửa xong thì ló đầu vào, trong phòng lộn xộn, còn có tiếng trẻ con khóc, khiến người trong phòng không phát hiện có người tới.