Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 446 - Chương 446: Tự Giới Thiệu

Unknown Chương 446: Tự giới thiệu

“Được, đều được cả, chỉ cần có em, chuyện gì cũng được.” Vân Cô Viễn nói, anh thiếu không phải đi làm gì, thiếu chính là làm bạn bên cô, hai người ở bên nhau, thế giới trở nên thú vị hơn.

“Ừm!” Diệc Thanh Thanh cúi đầu đồng ý, người nào đó quá giỏi nói lời âu yếm rồi!

Buổi chiều Diệc Thanh Thanh không đến thư viện với Vân Cô Viễn, hôm nay là ngày cuối cùng báo danh, ngày mai sẽ phải bắt đầu học, bốn giờ chiều nay phải đi họp lớp, chép thời khóa biểu gì đó.

Phòng 403 bọn họ chỉ có Diệc Thanh Thanh, Tống Hòa Mỹ và Chu Tĩnh là học chuyên ngành liên quan tới y học, hơn nữa học chuyên ngành khác nhau, Tống Hòa Mỹ học là sản xuất dược phẩm.

Nhưng mà mọi người đi họp trên cơ bản ở cùng một tòa nhà.

Sau khi vào phòng học, phòng học còn tính là náo nhiệt, đánh giá phòng học có hai ba mươi người, Diệc Thanh Thanh vốn kinh ngạc vậy mà nhân khí của chuyên ngành chế thuốc trung y cũng không tệ lắm!

Mãi đến khi cô thấy Tống Hòa Mỹ, nữ sinh duy nhất ở đây.

Cô quay đầu nhìn số phòng, cô không đi nhầm mà!

Lại nhìn trên bảng đen viết chuyên ngành công nghệ điều chế thuốc và điều chế thuốc trung y đón sinh viên mới, hóa ra là hai chuyên ngành hợp làm một lớp.

“Thanh Thanh, tới bên này ngồi đi!” Tống Hòa Mỹ vẫy tay với cô.

Diệc Thanh Thanh đi qua ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Hai chuyên ngành của chúng ta hợp làm một à?”

“Đúng vậy, chuyên ngành của cô quá ít người, tính cả cô cũng chỉ có năm người, bốn người khác đều là nam. Ồ, chính là bốn người ở hàng hai ấy. Chuyên ngành của chúng ta có rất nhiều môn học giống nhau, nhưng mà các cô còn phải học đống trung dược nữa.”

“Tôi thấy hai lớp hợp làm một cũng tốt, nếu tách ra chúng ta đều là nữ đồng chí duy nhất trong lớp, không được tự nhiên lắm. Khi cô còn chưa tới, tôi thực sự như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, sau này đi học còn có bạn đi cùng!”

“Đều tại mẹ tôi, cố chấp muốn tôi học y. Nhưng mà tôi không thích mùi ở bệnh viện lắm, chỉ có thể đăng ký điều chế thuốc, kết quả không có một nữ sinh nào. Trong lớp lâm sàng bên cạnh không chỉ người nhiều hơn lớp chúng ta, tốt xấu gì cũng có chín nữ sinh! Lâm sàng chín nữ sinh, tám người được chia cùng một phòng ngủ, chỉ có Chu Tĩnh bị phân tới phòng chúng ta.”

Tống Hòa Mỹ nói một đống, tràn ngập tin tức.

“Sao cô biết nhiều như vậy?” Diệc Thanh Thanh nhớ rõ, khi ở phòng ngủ có lẽ Tống Hòa Mỹ còn chưa biết chuyện hợp lớp, nếu không hai bọn họ cũng không đến mức tách ra.

Bọn họ ra cửa thời gian tương đương nhau, Diệc Thanh Thanh chẳng qua còn tặng ít điểm tâm cho dì Quan, cảm ơn bình nước muối của bà ấy.

Tổng cộng không tốn nhiều thời gian lắm.

“Hỏi thăm ra được, vừa rồi khi cô còn chưa tới, một mình tôi ngồi đó không được tự nhiên lắm, nên lượn lờ ở hành lang. Sau đó tôi gặp Chu Tĩnh đi vệ sinh ra, nói hai câu với cô ấy.” Tống Hòa Mỹ dán sát bên tai Diệc Thanh Thanh, nhỏ giọng nói: “Môn chuyên ngành gì đó đều là nghe mấy nam sinh bên điều chế trung y nói chuyện với nhau, đặc biệt là nam sinh đeo kính kia, tên Trần Chân, hình như có người là giáo viên trong trường, biết không ít tin tức.”

“Khá lắm, Tống Hòa Mỹ, chỉ một lát như vậy đã nghe được nhiều tình báo như thế!” Diệc Thanh Thanh khen ngợi.

“Ha ha, truyền thống gia đình, truyền thống gia đình cả!” Tống Hòa Mỹ ngượng ngùng nói.

Không lâu sau, cố vấn chuyên ngành tới:

“Chào các sinh viên mới, hoan nghênh các em tới đại học Đế Đô, tôi là Lý Mai cố vấn của lớp điều chế thuốc khóa 77 của chúng ta. Các em gọi tôi là chị Mai được rồi, sau này các em có vấn đề gì trong học tập và cuộc sống, đều có thể tới tìm tôi, văn phòng của tôi ở…”

“… Kế tiếp tôi sẽ gọi tên, gọi tên bạn nào thì bạn đó lên bục giảng giới thiệu với mọi người, làm quen với nhau một chút, bạn đầu tiên, Diệc Thanh Thanh!”

Tống Hòa Mỹ vỗ Diệc Thanh Thanh: “Mau lên!”

Diệc Thanh Thanh đi lên bục giảng: “Chào mọi người, tôi là Diệc Thanh Thanh, học chuyên ngành điều chế thuốc trung y, sau này mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn!”

Sau khi nói xong thì khom lưng, rồi xuống bục giảng.

Không phải là cô luống cuống, chủ yếu là cô không có ý định tranh cử làm cán bộ trong lớp, không cần thiết nói mấy lời dễ gây chú ý, cũng không cần giới thiệu nhiều như vậy.

“Khụ khụ, bạn đầu tiên của chúng ta hơi thẹn thùng, mọi người vỗ tay cho em ấy nào!” Lý Mai muốn khuấy động bầu không khí, dẫn đầu vỗ tay.

Diệc Thanh Thanh: “…”

Vừa rồi cô không thẹn thùng, hiện giờ thực sự thẹn thùng.

“Vị kế tiếp, Trần Chân!”

 


Bình Luận (0)
Comment