“Xuống nông thôn còn có thể kết bạn được với nhiều người như thế, thực sự quá tốt.” Tống Hòa Mỹ hơi hâm mộ, sau khi cô ấy tốt nghiệp cấp 3 chưa được mấy tháng thì khôi phục thi đại học, mẹ cô ấy còn nói vận may của cô ấy tốt!
…
Dọc đường đi tuy Tống Hòa Mỹ vẫn luôn nói chuyện phiếm với Diệc Thanh Thanh, hỏi cô chuyện xuống nông thôn, Vân Cô Viễn không nói một lời, nhưng mà cảm giác tồn tại của anh rất cao.
Ví dụ như hai người đứng cạnh nhau, rõ ràng không làm chuyện gì, nhưng mà có loại cảm giác người khác đều không thể xen vào.
Không hiểu sao lại khiến Tống Hòa Mỹ cảm thấy hai bọn họ tình thâm ý thiết, cảm thấy có đối tượng cũng không tệ lắm, trong lòng vốn dĩ bị cha cô ấy nghiêm khắc ra lệnh không được tùy tiện tìm đối tượng ở trường lúc này cũng ngo ngoe rục rịch.
Chẳng qua cẩn thận nghĩ lại bạn học nam khoa y, haizz.
Tống Hòa Mỹ lắc đầu, tuy lớp bọn họ nhiều nam, nhưng đều là dưa vẹo táo nứt, cô ấy không có yêu cầu cao đối với diện mạo, nhưng vẫn tính là thoải mái.
Người duy nhất trông tạm ổn là Trần Chân, nhưng mà cách làm người không giống với vẻ bề ngoài.
Thôi, vẫn nên đừng nghĩ thì hơn, thành thật nghe lời cha cô ấy đi!
Tới căn tin xếp hàng hơi dài, Tống Hòa Mỹ đứng đằng trước.
Tống Hòa Mỹ gọi xong, Diệc Thanh Thanh đi tới trước cửa sổ: “Cháu chào dì, cháu muốn hai món này!
“Được!” Dì ở căn tin múc hai muôi cho cô, còn hỏi: “Đủ ăn không? Không đủ ăn lại múc thêm cho cháu?”
“Đủ rồi đủ rồi ạ!” Diệc Thanh Thanh vội xua tay, là người từng múc cơm chuyên nghiệp ở căn tin trong đại đội thôn Hưởng Thủy, cô vẫn biết khó xử của mấy dì căn tin khi múc cơm.
Hơn nữa căn tin của trường đại học còn cần phiếu định mức và tiền, tuy phần lớn đều thi đỗ đại học, quốc gia và trường học có trợ cấp, nhưng còn lâu mới đủ.
Chiếu cố quá cũng không tốt lắm.
Lúc này dì ở căn tin không tiếp tục múc cho cô, khi đưa khay đồ ăn cho cô còn hỏi:
“Nhóc Thanh Thanh, lúc nào cháu đến nhà tắm thế, đến lúc đó lại xoa bóp cho dì nhé?”
“Sao lại không được ạ, qua hai ba ngày nữa lại đi, đến lúc đó sẽ nói với dì.” Diệc Thanh Thanh sảng khoái nói.
Xoa bóp cho mấy dì, cô còn có thể tích cóp được kinh nghiệm kỹ năng trung y, thực hành trong thực tế có thể rèn luyện con người nhiều hơn là học tập trong hình thức dạy học kỹ năng.
“Ừm! Vậy dì đợi cháu nói nhé.” Dì ở căn tin rất vui, nhìn Vân Cô Viễn cũng vô cùng thuận mắt: “Ánh mắt của bạn học Vân thực sự không tệ, nhóc Thanh Thanh là cô gái tốt!”
“Cô ấy thực sự rất tốt ạ!” Vân Cô Viễn còn nghiêm túc trả lời một câu.
Diệc Thanh Thanh bưng khay ngồi xuống bàn trống Tống Hòa Mỹ tìm.
Tống Hòa Mỹ nhìn khay trong tay Diệc Thanh Thanh, lại nhìn khay của mình: “Thịt của tôi ít hơn cô quá nhiều!”
Hai bọn họ đều chọn món thịt như nhau, lượng đồ ăn của Diệc Thanh Thanh không chỉ nhiều hơn chút, thịt cũng nhiều hơn.
Tuy phần của đối tượng Thanh Thanh cũng nhiều hơn cô ấy một chút, nhưng vẫn kém Diệc Thanh Thanh, cho nên Diệc Thanh Thanh là được đối xử đặc biệt!
“Dì ở căn tin là thân thích của cô à?” Dì ở căn tin luôn rất công bằng đột nhiên khác thường như vậy, Tống Hòa Mỹ chỉ có thể nghĩ tới khả năng này.
Diệc Thanh Thanh lắc đầu: “Quen biết trong nhà tắm của trường, cho nên khi múc cơm cho tôi không rung muỗng.”
Tống Hòa Mỹ nhìn cô như nhìn dũng sĩ.
Mình là người Đế Đô chính cống, nhà tắm ở Đế Đô cô ấy cũng đã tới không ít lần, tuy không đến mức quá thẹn thùng, trong quá trình ngâm mình cũng không dám nhìn người xa lạ nhiều, càng khỏi phải nói làm quen với người ta.
Ba người ăn cơm tối xong, Vân Cô Viễn đưa Diệc Thanh Thanh đến dưới lầu ký túc xá, nhìn thấy cô đi vào xong, mới theo đường nhỏ trở về ký túc xá nam.
Tống Hòa Mỹ lại thấy Diệc Thanh Thanh thân thiết nói chuyện với dì quản lý ký túc xá, lại có nhận thức mới đối với bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng.
Rõ ràng người ta không phải người địa phương, ở đại học Đế Đô lại như ở quê mình, khắp nơi đều là người quen, lúc này mới báo danh được mấy ngày chứ?
Nhân tài!
“Lớp chúng tôi ó bạn học học siêu cấp lợi hại, thi đại học 400 điểm cao nhất, các cô đoán xem anh ta được bao nhiêu điểm?”
“Bao nhiêu?”
“393 điểm! Tổng cộng chỉ trừ 7 điểm, nghe nói chỉ có ngữ văn và chính trị bị trừ điểm! Quá lợi hại!”
Khi tiến vào phòng ngủ, hiếm khi không nghe thấy các bạn trong phòng đang đọc sách, mà đang nói chuyện.
“393 điểm? Ai thế?” Tống Hòa Mỹ tò mò hỏi.