Ngày đầu tiên chính thức khai giảng, Diệc Thanh Thanh rời khỏi hình thức dạy học kỹ năng trong tiếng chuông rời giường.
Đám bạn cùng phòng đã rời giường, không có một người ngủ nướng.
Diệc Thanh Thanh cũng tràn ngập tinh thần dậy mặc quần áo, sắp xếp lại giường đệm, vén rèm ra kẹp vào cho thông gió, cuối cùng cô lấy túi xách trên bàn đeo vào thuần thục xuống giường.
Sáng hôm nay có hai tiết, sách, còn có bình nước ấm, văn phòng phẩm, ví tiền đựng ít tiền giấy cô đều chuẩn bị vào trong túi từ tối qua trước khi ngủ.
Cô đi giày vào xong thì thuận tay đẩy túi xách ra sau lưng, cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài rửa mặt.
Lúc này trong phòng nước mới gọi là người chen người, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng mà mọi người đều nhanh chóng rửa mặt, không có ai nói chuyện.
Diệc Thanh Thanh vừa thấy mức độ chen chúc này, lười lãng phí thời gian đợi ở đây, lập tức trở về phòng ngủ, lấy nước ngày hôm qua rót vào bình nước muối đánh răng, sau đó dùng phích nước nóng rửa mặt, cũng may cô có hai phích nước nóng.
Lúc này còn chưa có mấy môn tự chọn như trong trường đại học ở đời sau, phần lớn đều là môn chuyên ngành, chương trình học đầy đủ.
Toàn bộ tài liệu cần học đều được phát tới tay sinh viên để mọi người xem trước, thứ tự học là các môn học cơ bản, rồi tới các môn cơ sở của chuyên ngành, cuối cùng mới là môn chuyên ngành.
Mỗi buổi sáng có hai tiết lớn, buổi chiều hai tiết lớn, mỗi tiết lớn thì tách ra thành hai tiết nhỏ nghỉ ngơi khoảng 10 phút.
Sau khi chính thức khai giảng, buổi tối phòng tự học, phòng đọc và thư viện đều mở ra.
Hơn nữa lúc này không có cách nói hai ngày nghỉ cuối tuần, chỉ có một ngày nghỉ là chủ nhật, ngoại trừ nghỉ đông và nghỉ hè, những ngày lễ khác kỳ nghỉ càng là ít càng thêm ít.
Có thể nói, lúc này cường độ học tập đại học còn dày đặc hơn học cấp 3.
Nhưng mà mỗi người đều vô cùng quý trọng cơ hội học tập.
Tiết đầu tiên buổi sáng là dược lý, đi học cùng với công nghệ điều chế thuốc, Diệc Thanh Thanh đi học cùng với Tống Hòa Mỹ và ngồi cùng nhau.
Nội dung của tiết đầu tiên Diệc Thanh Thanh đã học trong hình thức dạy học kỹ năng một lần, tài liệu cũng đọc một lần.
Nhưng mà cô không vì mình từng học một lần mà không nghiêm túc nghe giảng, mà nghe giáo viên giảng bài, trong đầu lại khôi phục nội dung của tiết đầu tiên lần nữa, gia tăng lý giải.
Bầu không khí học tập vô cùng tốt, mỗi bạn học đều vẻ mặt hiếu học nghe giảng bài, không có ai làm việc riêng.
Học xong một tiết nhỏ, khi nghỉ ngơi giữa tiết, có một số bạn học đều ôm sách xông lên bục giảng trước, dò hỏi vấn đề.
Nghe các bạn học trên bục giảng nói mấy vấn đề cơ sở và rất buồn cười, Trần Chân lắc đầu, vừa nhìn là biết chưa từng tiếp xúc với điều chế thuốc, rất nhiều nội dung trong sách đều có thể tìm được.
Trần Chân quay đầu nhìn Diệc Thanh Thanh ở bên sườn phía trước, chỉ thấy cô bất động như núi ngồi trên ghế, giống như đang ngẩn người.
Khi học Trần Chân nhìn cô rất nhiều lần, khi người khác nghe giảng đều sẽ ghi chú lên tài liệu học tập hay cuốn sổ, chỉ có cô cầm bút không được mấy lần, viết mấy chữ là đặt xuống.
Với thái độ học tập này của cô, Trần Chân cảm thấy cô không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với ghế hạng nhất của mình.
Cô đừng nói là hạng nhất, lại lười như vậy e rằng top đầu đều không giữ được, không đáng để sợ hãi.
Diệc Thanh Thanh không biết mình bị coi thường, cô viết ít là vì những tri thức này đã khắc vào trong đầu.
Những lời như “trí nhớ tốt không bằng ngòi bút cùn” này có chút không đúng, nếu trí nhớ đủ tốt mà nói, đúng là không cần dùng bút ghi chép lại, để làm tư liệu sống ôn tập sau này.
Diệc Thanh Thanh nhớ đều không phải tri thức, mà là cô đi theo ý nghĩ của giáo viên, trong quá trình đi học đã đặt câu hỏi.
Những câu hỏi này cô không cần hỏi giáo viên trong lúc có nhiều người, sau khi trở về, cô sẽ hỏi trong hình thức dạy học kỹ năng.
Lúc này cô đang suy tính có nên đổi sách lược học tập sau này hay không!
Lặp lại nghe giảng lần nữa, Diệc Thanh Thanh phát hiện, gần như là chỉ có tác dụng ôn tập củng cố, không có càng nhiều thu hoạch hơn.
Bởi vì khi cô đi học một với một trong hình thức dạy học kỹ năng, đã nắm giữ những nội dung này.
Tốc độ cô tự mình lật sách nhanh hơn nghe giáo viên giảng bài một lần nhiều.
Nói cách khác, việc nghe toàn bộ bài giảng lần thứ hai không có ý nghĩa nhiều đối với việc ôn tập và kiểm tra những thiếu sót của cô.