Diệc Thanh Thanh nhìn dáng vẻ này của Lý Mộng Tuyết, thực sự là nghỉ ngơi không tốt, nhớ tới những lời Tôn Lai Đệ nói lúc trước, có một biện pháp là xem nhẹ tiếng ngáy đi vào giấc ngủ:
“Hay là cô thử điều chỉnh tần suất hít thở của mình giống với tần suất ngáy của người ta, lòng yên tĩnh lại thử xem? Hay là bảo bạn cùng phòng của cô ngủ nghiêng đi.”
Lý Mộng Tuyết thực sự không biết biện pháp này:
“Để tôi thử xem! Nếu lại không được, tôi sẽ thuê phòng ở xung quanh trường học, nhưng mà như vậy có khả năng không tìm được chỗ ở chung với các cô, xung quanh trường học không có cả căn nguyên như vậy.”
“Không sao, bạn cùng phòng của chúng tôi khá tốt, cô cứ lo cho bản thân mình trước đi.” Vương Linh Linh nói.
“Ăn cơm xong cô về phòng sớm một chút nghỉ ngơi đi.” Tiền Lai Lai cũng nói.
Lý Mộng Tuyết lắc đầu:
“Thôi bỏ đi, buổi tối đứa bé kia yên tĩnh ngủ, ban ngày thì ầm ĩ, về phòng ngủ cũng không an tĩnh được. Tôi vẫn nên đi cùng mọi người tới thư viện, nằm sấp ở bàn ngủ một lát đi!”
Diệc Thanh Thanh cảm thấy đồng tình sâu sắc, Lý Mộng Tuyết học đại học khác với trong nguyên thư, bầu không khí học tập tốt, cực phẩm cũng ít, nhưng cuộc sống ở ký túc xá vẫn không yên phận.
Quả nhiên nữ chính là không phải người bình thường có thể gánh vác, cuộc sống của nữ chính phải có nhiều khúc chiết hơn cuộc sống của người bình thường.
Ăn cơm, múc nước xong, mấy người cùng nhau đến thư viện.
Đám Lý Mộng Tuyết là lần đầu tiên tới thư viện, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đã quen cửa quen nẻo.
Bảy người chiếm hai bàn ngay sát nhau.
Lý Mộng Tuyết vừa ngồi xuống là dựa vào bàn chuẩn bị ngủ, không nhân lúc này nghỉ ngơi một lát, e rằng buổi tối sẽ không ngủ được.
Hôm nay cô ấy đi học ngủ gà ngủ gật, ánh mắt rất nhiều bạn học nhìn cô ấy với vẻ khinh bỉ, giống như cô ấy phạm tội lớn lắm.
Cô ấy sợ cô ấy mất ngủ mấy ngày, cô ấy sẽ bị cả lớp cô lập!
Quá thảm!
Mọi người người thì đọc sách, người thì tự học, người thì ngủ, bận rộn chuyện của mình, thỉnh thoảng truyền tờ giấy nói hai câu.
Có bạn bè làm bạn và khích lệ, học tập càng thêm hăng hái, ngủ cũng an ổn hơn.
Buổi tối ở thư viện có nhiều người tự học, học ở trường cả ngày, cũng chỉ có lúc này mới có thời gian sắp xếp học tập.
Diệc Thanh Thanh đọc sách một lát, rồi đứng dậy đi vệ sinh.
Đi vệ sinh là giả, đánh dấu là thật, nếu tới thư viện thì đi xem điểm đánh dấu trên sân thượng đi.
Cô theo cầu thang lên trên, vẫn luôn đi tới tầng cao nhất.
Cô lo lắng nhất chính là trên sân thượng khóa cửa, vậy thì cô muốn đánh dấu sẽ hơi phiền phức.
Nhưng mà lần này vận may của cô không tệ, cửa nhỏ đến sân thượng chỉ khép vào, khoogn khóa, có lẽ là vì niên đại này còn chưa có vụ sinh viên vì việc học mà nhảy lầu, cho nên trên sân thượng không có phong tỏa.
Diệc Thanh Thanh nhẹ nhàng kéo cửa ra, đi vào.
Quả nhiên là trên sân thượng có một địa điểm đánh dấu, cô vừa đi ra thì thấy được điểm đánh dấu tỏa ra ánh huỳnh quang, ở chính giữa sân thượng, vì ở chính giữa cho nên đứng trên đất không thấy được.
Diệc Thanh Thanh đầu tư 3 điểm đánh dấu, lựa chọn đánh dấu.
[Đánh dấu ở thư viện đại học Đế Đô, nhận được một lá bùa phục chế.]
Diệc Thanh Thanh tò mò nhìn lá bùa màu vàng xếp thành hình tam giác trong ba lô của hệ thống, lại là vật phẩm đặc biệt giống với bùa được mùa.
Giá của lá bùa này đắt hơn bùa được mùa, không biết là có hiệu quả thần kỳ gì.
[Bùa phục chế: Hội tụ thư khí và mạch văn thành bùa chú, dán bùa này lên sách vở, có thể phục chế một bản cuốn sách đó, hoàn toàn mới không có dấu vết sử dụng, lá bùa này có thể sử dụng vạn lần.]
Nhìn hướng dẫn sử dụng lá bùa phục chế xong, tuy Diệc Thanh Thanh không tính kinh ngạc vui mừng đối với hiệu quả này, nhưng 3 điểm đánh dấu tiêu cũng không tính là thiệt.
3 điểm đánh dấu, đánh dấu ở ngân hàng chính là 1500 tệ, 1500 tệ đổi 1 vạn quyển sách, mỗi quyển sách khoảng 1 hào 5 xu.
Đến hiệu sách mua, 1 hào 5 xu chắc chắn không mua được một quyển sách.
Đứng ở góc độ này xem, cô vẫn kiếm lời.
Đặc biệt là trên thị trường hiện giờ căn bản khó có thể mua được sách đọc có giá trị, sách ở thư viện của đại học Đế Đô khá tốt, bên ngoài muốn mua cũng không mua được.