“Ai da, người ta không cố ý mà, ngày mai là chủ nhật, tôi mời các cô ăn cơm, có thể tha thứ cho tôi không?” Lý Mộng Tuyết ôm cánh tay của Diệc Thanh Thanh lắc lư, lắc ca nước trong tay Diệc Thanh Thanh chỉ còn lại hơn nửa ca.
“…” Diệc Thanh Thanh tức giận nói: “Tha thứ tha thứ! Không tha thứ tôi sợ nửa ca nước còn lại của tôi sẽ bị cô lắc không còn!”
Lý Mộng Tuyết cười ha ha: “Đồng chí Tiểu Kim Hoa, đừng cho rằng tôi không biết cô chính là vì một miếng ăn này!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cô câm miệng đi, lần này Diệc Thanh Thanh thực sự ghét bỏ!
“Vị bạn học này, cô dùng biện pháp gì thế? Phòng ngủ của chúng tôi cũng có người ngáy, lần nào tôi cũng phải trằn trọc rất lâu mới ngủ được!”
“Ai da, chuyện này tôi lành nghề, tôi nói với cô…”
Nhân lúc Lý Mộng Tuyết nói chuyện với những người khác, cuối cùng Diệc Thanh Thanh cũng thuận lợi đánh răng, lại dùng chậu nước ấm bên cạnh rửa mặt, quay đầu vậy mà đồng chí Lý Mộng Tuyết vẫn còn đang nói chuyện với người ta.
Nhìn gỉ mắt ở khóe mắt cô ấy, Diệc Thanh Thanh là chị em tốt không thể không nhắc nhở cô ấy:
“Cô đánh răng rửa mặt chưa? Đừng hưng phấn quá mức đi học đến muộn, còn có mắt nữa lau sạch đi!”
“!!!” Lý Mộng Tuyết nhanh chóng lau mắt, chạy vội đi.
Khi Diệc Thanh Thanh về phòng ngủ, Chu Tĩnh và Tống Hòa Mỹ cũng đã rửa mặt đánh răng xong.
“Bạn của cô thật thoạt bát.” Chu Tĩnh khen ngợi.
Tống Hòa Mỹ cũng gật đầu: “Các cô thoạt nhìn tình cảm khá tốt, nhưng mà Tiểu Kim Hoa là gì? Ngoại hiệu của cô sao?”
Diệc Thanh Thanh thầm mắng Đại Kim hoa, danh xưng xấu hổ như vậy, trong tổ chức nói cô còn có thể nhịn, kết quả lại bị người ta nghe được!
Nghĩ tới danh xưng Tiểu Kim Hoa lưu truyền khắp nơi, cô lập tức cảm thấy thế giới tối tăm lại!
Chủ nhật này không khiến đồng chí Đại Kim Hoa xuất huyết nhiều, cô không gọi là Diệc Thanh Thanh!
Lúc này vẫn phải đáp lại, sắc mặt Diệc Thanh Thanh không đổi, nghiêm túc nói: “Tiểu Kim Hoa gì cơ? Cô nghe nhầm đúng không?”
“Vậy sao?” Diệc Thanh Thanh diễn quá tốt, Tống Hòa Mỹ cũng hoài nghi mình nghe nhầm.
“Hình như tôi cũng nghe thấy được.” Chu Tĩnh nói.
“Hả? Sao tôi không nghe thấy? Ngoại hiệu không phải là dựa theo tên sao? Tên của tôi có chữ nào liên quan tới Kim Hoa không? Chắc chắn là hai cô nghe nhầm.”
Diệc Thanh Thanh tiếp tục biện giải, vô cùng tự nhiên mở cửa tủ của mình ra, đặt chậu rửa mặt và ca đánh răng vào.
“Cũng phải, có khả năng thực sự là nghe nhầm.” Tống Hòa Mỹ gãi đầu nói.
Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, cũng may cô thông minh!
Lý Mộng Tuyết thành công khắc phục được tiếng ngáy xong, cũng không cần sốt ruột đi ra ngoài thuê nhà nữa, thậm chí vì cảm thấy mình hoàn thành một hành động vĩ đại, cảm thấy tạm thời ở ký túc xá cũng không tệ.
Ngoại trừ tiếng ngáy này, cũng không còn chuyện sốt ruột khác, cứ ở trong trường đi.
Đi học cũng gần hơn, buổi tối còn có thể cùng mọi người đến thư viện học tập, học xong trở về còn có nhiều thời gian ngủ.
Hơn nữa làm quen với tiếng ngáy của Trương Lệ Mẫn, thỉnh thoảng cô ấy ngủ muộn một chút, không có tiếng ngáy trái lại Lý Mộng Tuyết cảm thấy không quen lắm.
Tóm lại cuộc sống ở đại học cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo, cho dù không có thời gian đi kiếm tiền, cô ấy cũng không còn lo âu nữa.
Cô ấy suy một ra ba, tự mình tẩy não, học giỏi tài chính, nói không chừng có thể giúp cô ấy kiếm được nhiều tiền hơn!
Đại học Đế Đô có điều kiện giáo viên và bầu không khí tốt như vậy, cho dù có tiền cũng không mua được, lãng phí quá đáng tiếc, học nhiều cũng kiếm lời!
Mãi đến chiều thứ bảy, khi chuông tan học tiết thứ hai vang lên, cuối cùng Lý Mộng Tuyết không nhịn được hưng phấn vì ngày mai nghỉ một ngày, chạy ra khỏi phòng học.
Cô ấy vẫn luôn không phải người thích học tập, chẳng qua vì hoàn cảnh xung quanh và lòng hiếu thắng của người xuyên qua, bức ép mình đuổi kịp bước chân của những người khác, cho nên vô cùng khát vọng chủ nhật.
Đứng ở địa điểm ước định, đợi mãi đợi mãi, mới gom đủ sáu đồng bọn nhỏ: “Cuối cùng ngày mai phân đội nhỏ diệt mồi của chúng ta cũng có thể đi ra ngoài ăn một bữa, muốn ăn gì? Tôi mời!”
“Phân đội nhỏ diệt mồi là gì?” Vương Linh Linh không hiểu gì, các bạn nhỏ thành lập tổ chức mới khi nào mà cô không biết thế?