Đến bên lò gạch ăn mì trộn tương trước, sau đó đến bên cửa nam đi dạo phố một lát, khi tới giữa trưa thì cùng nhau ăn thịt xiên, nửa ngày trôi qua rất nhanh.
Nửa ngày này, có hai phần ba thời gian đều ngồi trên xe bus.
Nhưng mà người trên xe bus không tính là nhiều, mở cửa sổ ra, ngồi xe bus có thể hóng gió.
Có thể nói không hổ là tiệm cơm người Đế Đô đề cử, đúng là hương vị không tệ, tiệm mì trộn tương và thịt xiên, Diệc Thanh Thanh phát hiện có hai địa điểm đánh dấu cần 4 điểm đánh dấu, có lẽ là đánh dấu liên quan tới trù nghệ.
Tuy hai quán này làm mì vô cùng đặc sắc, mì trộn tương và thịt xiên thậm chí còn làm ngon hơn đầu bếp Ôn một chút, nhưng Diệc Thanh Thanh không đánh dấu.
Tuy đầu bếp Ôn không phải cấp 5, cũng không phải am hiểu tất cả món ăn trong từ điển, nhưng mà những món ông ấy am hiểu vừa vặn phù hợp với khẩu vị của Diệc Thanh Thanh.
Cô học kỹ năng trù nghệ là vì thỏa mãn dục vọng ăn uống của mình, những món đầu bếp Ôn dạy đã đủ dùng, không cần thiết học hết mọi thứ.
Thích ăn hai quán này, sau này thường xuyên tới ăn là được.
Hơn nữa trù nghệ tốt, nấu nhiều món ăn có thể nếm ra được bí quyết, tự mình nghiên cứu cải tiến ra cách nấu cũng không tệ, không cần vì mì trộn tương và thịt xiên lại đi đánh dấu.
Nhưng thực ra sau này gặp được cửa hàng tây nhiều sao, hay cửa hàng điểm tâm, cô có thể đánh dấu thử xem.
Mấy món này đầu bếp Ôn không biết làm, nhưng Diệc Thanh Thanh vẫn rất thích, rất muốn học.
Ăn thịt xiên xong, phân đội nhỏ phân tán tại chỗ đi làm việc của mình.
Tạ Thế Diễn là người cuồng xem phim điện ảnh lại dẫn Vương Linh Linh đi xem phim điện ảnh, Tiền Lai Lai kéo Trần Chí Hòa về trường tiếp tục học tập, Lý Mộng Tuyết thì đi tìm chợ đen, chỉ còn lại Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đứng tại chỗ.
“Đã lấy được ảnh chụp, đi gửi thư đúng không?” Vân Cô Viễn nhìn Diệc Thanh Thanh nói.
Diệc Thanh Thanh gian nan gật đầu: “Anh nói xem mẹ em sẽ không lao tới trường đánh em đúng không!”
“Nếu bà ấy tức giận, ăn tết anh tự mình đến bồi tội với bà ấy.” Vân Cô Viễn nói: “Chỉ cần anh đối xử tốt với em, cho em cuộc sống tốt nhất, bà ấy sẽ không còn lo lắng nữa.”
“Anh phải đối xử tốt với em là thật, muốn có cuộc sống tốt nhất thì tự em làm được, em là người tràn ngập tiềm lực!” Diệc Thanh Thanh kiêu ngạo nói.
Vân Cô Viễn nhịn cười nói: “Đúng thế đúng thế, em là người tràn ngập tiềm lực, anh đã đào được bảo bối rồi!”
Hai người cùng nhau đi tới bưu cục.
Diệc Thanh Thanh lấy thư trong túi áo khoác ra, lá thư căng phồng, viết dài tận hai tờ giấy to, còn có ít tiền và một bức ảnh chung với Vân Cô Viễn ở Thiên An Môn, trong lòng thấp thỏm cho thư vào hộp thư.
Ngay sau đó cô cũng thấy Vân Cô Viễn lấy một lá thư từ trong túi áo khoác ra, đã dán tem xong xuôi, cũng cho vào hòm thư.
“Anh cũng gửi thư về nhà ư?” Diệc Thanh Thanh cảm thấy hơi kỳ lạ, xuống nông thôn ba năm, Vân Cô Viễn chưa bao giờ liên lạc với người nhà.
Vân Cô Viễn gật đầu: “Ừm, gửi cho nhà tương lai.”
“Ồ, cũng phải thôi, thi đỗ đại học đúng là nên nói cho mẹ anh một tiếng, khiến bà ta nhìn xem hiện giờ anh có tiền đồ cỡ nào.” Diệc Thanh Thanh nói.
Nói xong thì đột nhiên kịp phản ứng: “Anh nói cái gì? Nhà tương lai? Có ý gì?”
“Lần đầu nói rõ quan hệ, sao anh có thể để mình em đối mặt? Cho nên anh cũng viết thư về nhà.” Vân Cô Viễn bình tĩnh nói.
Diệc Thanh Thanh choáng váng: “Nhà nào cơ?”
“Nhà em.” Vân Cô Viễn nói.
Diệc Thanh Thanh: “!!!”
Xong rồi, anh viết cái gì?
Mẹ mình đọc sẽ không giết mình đấy chứ!
“Muốn biết anh viết gì không?” Vân Cô Viễn cười hỏi cô.
Diệc Thanh Thanh gật đầu như gà con mổ thóc.
Nếu không biết rõ ràng, một tháng kế tiếp cô đều phải sống trong tò mò và lo lắng mất.
Vân Cô Viễn nhìn xung quanh một lát: “Vậy chúng ta qua bên kia ngồi một lát, anh đọc cho em nghe.”
Diệc Thanh Thanh còn sốt ruột hơn cả anh, kéo anh chạy tới công viên, tìm bồn hoa không có ai, ngồi ở bên cạnh:
“Mau nói đi!”
“Cha vợ mẹ vợ kính yêu.
Mong tha thứ cho vãn bối việc mạo phạm gửi thư.
Con tên là Vân Cô Viễn, nguyên quán Kim Lăng, cha mất sớm mẹ đã tái giá, từ rất sớm đã trở thành người không có nhà, cũng may có chút thông minh học được ít thủ đoạn mưu sinh, mới có thể sống vô ưu.