Có không gian ẩn thân, cô ấy xem như gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm kiếm lời hơn trăm tệ, nhưng mà đổi quần áo hơi phiền phức, còn phải giả giọng nói chuyện.
Lúc này cô ấy đang tránh trong không gian ăn gì đó.
“Trời ạ! Mau nhìn kìa!” Tiền Lai Lai chạm vào cánh tay Diệc Thanh Thanh, ra hiệu cho cô mau nhìn phía cửa.
Diệc Thanh Thanh lấy lại tinh thần, lại nhìn về phía cửa, phát hiện vậy mà Vân Cô Viễn cũng tới, còn đẩy một chiếc xe đạp.
“Số 28!” Bên cửa sổ truyền tới tiếng la vang dội.
Là đám Tiền Lai Lai, cô ấy nhanh chóng đi lấy đồ ăn, bưng hai bát sủi cảo to tới.
Diệc Thanh Thanh vẫy tay với Vân Cô Viễn, bàn của bọn họ còn chưa có ai khác, mấy người có thể ngồi xuống.
Thực ra Vân Cô Viễn mới vào cửa đã thấy cô, thấy cô vẫy tay thì hơi gật đầu, đẩy xe đi tới.
“Người anh em khá lắm, im hơi lặng tiếng mua xe đạp.” Trịnh Hiểu Long kinh ngạc nói, đám thanh niên trí thức bọn họ đúng là ngọa hổ tàng long, mới đến đã có hai người mua xe đạp.
Vân Cô Viễn gật đầu: “Nếu anh muốn, cũng có thể có được.”
“Tôi lấy đâu ra phiếu xe đạp.” Trịnh Hiểu Long cho rằng anh nói giỡn.
Diệc Thanh Thanh thì xem như hiểu rõ gì đó: “Xe đạp này không phải mua đúng không?”
Cô nhìn thấy xe này không giống mới hoàn toàn.
Trong mắt Vân Cô Viễn có ý cười, nhìn cô một cái nhỏ giọng nói: “Tìm linh kiện ở trạm phế phẩm tự mình lắp ráp.”
Diệc Thanh Thanh: “… Còn có chuyện gì anh không biết làm hay không?”
Cô lập tức cảm thấy cô bỏ 150 tệ mua xe đạp là thiệt lớn.
Vì sao trên người của người này không hiện ra kỹ năng chứ?
Nếu hiện ra, vậy thì cô không cần đi khắp nơi tìm điểm đánh dấu, chỉ cần điểm đánh dấu chỗ anh là được.
“Ừm, có, còn chưa biết nấu cơm, đang nghiên cứu chuyện này.” Vân Cô Viễn nghiêm túc nói.
Diệc Thanh Thanh có 120 cái yên tâm với năng lực học tập của anh, lập tức mở miệng nói:
“Anh chắc chắn nhìn là biết!”
Trịnh Hiểu Long nhìn bốn phía một lát, thấy không có ai chú ý tới bên này tiến đến trước mặt Vân Cô Viễn, nhỏ giọng nói:
“Người anh em, còn có thể làm thêm một chiếc không?”
Vân Cô Viễn gật đầu, dùng tay chấm nước trà viết con số trên bàn.
Sau đó không nhiều lời nữa, xếp hàng đi mua cơm.
Diệc Thanh Thanh thấy được con số kia, 100 tệ!
Cô đếm đầu ngón tay, Vân Cô Viễn ít nhất có thể bán được ba cái, Lý Mộng Tuyết chắc chắn sẽ mua, cho dù cô ấy kiếm được tiền, chỉ sợ trong chốc lát không kiếm được phiếu xe đạp.
Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa càng không cần phải nói, lúc này đã động lòng.
Vân Cô Viễn này mới là con cưng của thế giới.
Lý Mộng Tuyết cực khổ lo lắng đề phòng mua bán ở chợ đen, cũng mới kiếm lời hơn 100 tệ, chỉ trong nháy mắt phải đưa tới túi Vân Cô Viễn.
Vân Cô Viễn không có bàn tay vàng, dựa vào tay nghề của mình có thể kiếm được 300 tệ.
Quả nhiên năng lực mới là vũ khí sắc bén!
Diệc Thanh Thanh âm thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó cô dựa vào hình thức dạy học kỹ năng của hệ thống cũng có thể mười hạng toàn năng!
…
“Thanh Thanh, mau ăn đi, sủi cảo này ăn ngon thật!” Tiền Lai Lai cắn sủi cảo, cảm thấy cả người thăng hoa, chưa từng ăn sủi cảo ngon như thế.
Diệc Thanh Thanh nghe thấy thế nhanh chóng gắp một cái, đôi mắt lập tức sáng lên, không cần phải nghĩ, kỹ năng này cô tất phải học!
Trịnh Hiểu Long và Trần Chí Hòa gọi thịt kho tàu, Vân Cô Viễn cũng gọi sủi cảo.
Trong lúc này mọi người đều vùi đầu ăn, ước gì có thể nuốt cả đầu lưỡi.
Mấy người ăn cơm xong thì đến giao lộ ở huyện thành hội hợp với Lý Mộng Tuyết, Tiền Lai Lai còn đang nói cô ấy không tới Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm đúng là đáng tiếc, tay nghề của đầu bếp ở đó rất tốt!
Lý Mộng Tuyết liếc mắt nhìn đồ bọn họ mua, gật đầu có lệ: “Lần tới tôi nhất định sẽ đi ăn!”
“Xe này của đồng chí Vân?”
“Đây là anh ấy tự mình tìm linh kiện ở trạm phế phẩm, nói là 100 tệ, cũng có thể kiếm cho bọn anh một chiếc.” Trịnh Hiểu Long nhanh chóng nói: “Anh và Chí Hòa đã đặt một chiếc, đến lúc đó có thể cho em mượn dùng.”
“Không cần, tôi cũng đặt một chiếc là được.” Lý Mộng Tuyết hơi đau lòng lấy ra số tiền mình vất vả nửa ngày mới kiếm được, đưa 100 tệ cho Vân Cô Viễn.