Cao Ứng Hòa hơn Lý Mộng Tuyết sáu bảy tuổi, kinh nghiệm tương đối phong phú, so với ánh mắt của những người khác, anh ta càng để ý cảm thụ của đối tượng.
Cho nên hai người đều không có biểu hiện lúng túng vì đang ở căn tin ồn ào nhốn nháo.
“Ứng Hòa tới, tôi phải đi cùng anh ấy, ngày mai chúng ta tách ra hoạt động đi!” Lý Mộng Tuyết ngồi xuống xong lập tức nói.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Đừng tưởng rằng cô không biết, vừa rồi đồng chí Đại Kim Hoa còn châm chọc bọn cô trọng sắc khinh bạn!
Lúc này cô ấy “sắc” nhất, chạy còn nhanh hơn ai khác!
“Đồng chí Cao vừa tới, chúng ta không làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, mời anh ấy ăn bữa cơm sao?” Diệc Thanh Thanh có ý xấu trêu chọc.
“Không vội không vội, lần này đồng chí Cao được điều tới Đế Đô, cuộc sống sau này còn dài mà. Ngày mai các cô cứ đi bận việc của mình đi, chuyện cùng nhau ăn cơm đợi sau này lại tính.” Lý Mộng Tuyết vội vàng từ chối, ngày mai nghỉ một ngày, thời gian của đồng chí Cao đều là của cô ấy!
“Chậc chậc!” Diệc Thanh Thanh buồn cười lắc đầu: “Được thôi!”
Ăn cơm xong, mọi người hai đôi một đi ra khỏi căn tin.
Ba đôi phía trước chỉ đi cùng nhau, tâm sự, trò chuyện.
Đôi cuối cùng tay nắm tay, vô cùng thân mật.
Khi tới dưới lầu ký túc xá nữ, Cao Ứng Hòa lại ôm Lý Mộng Tuyết một cái, mới tách ra.
Diệc Thanh Thanh nhìn mà vô cùng hâm mộ!
Cô còn chưa từng ôm nhau với A Viên đâu!
Không chỉ chưa từng ôm, thậm chí còn chưa từng nắm tay.
Thường ngày đi dạo trên đường phố, vai sát vai chính là khoảng cách gần nhất, thỉnh thoảng khi kéo tay cũng là cách áo kéo tay.
Nhìn đồng chí Cao người ta xem, ôm nắm tay tự nhiên cỡ nào!
Diệc Thanh Thanh nhìn Vân Cô Viễn một lát, thở dài, chỉ xảy ra tình cảm, dừng trước lễ pháp chết tiệt!
Cô là người hiện đại chân chính mà!
Dưới cái nhìn của cô, khi yêu đương nắm tay, ôm nhau là chuyện vô cùng bình thường.
Cho dù là niên đại này tình yêu nam nữ tương đối thẹn thùng, trước công chúng đều rất thu liễm, nhưng trong lén lút có thể tiếp xúc mà!
Đâu biết quy củ chỉ phát sinh tình cảm, dừng lại trước lễ pháp của người nào đó họ Vân lại dừng tới mức độ này?
Đều là bạn trai bạn gái, cô vẫn chỉ có thể giống như lúc trước, dựa vào đưa kẹo đánh dấu trên người Vân Cô Viễn.
Cô đột nhiên cảm thấy mình hơi thảm, cô có bạn trai đẹp trai, dáng người nóng bỏng nhưng chỉ có thể nhìn!
Lúc trước khi Diệc Thanh Thanh ngả bải rất dũng cảm, khi tỏ tình cũng rất dũng cảm, nhưng mà muốn cô chủ động nắm tay hay ôm, đánh chết cô cô cũng không dám.
Cô đọc rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, xem phim thần tượng, nhưng cũng không thể che giấu cô là gà mờ yêu đương lần đầu tiên!
Mở miệng tỏ tình là dựa vào luyện tập nhiều lần, cần cù bù thông minh.
Cô cũng có thể hù Vân Cô Viễn sửng sốt, nhưng thực sự cầu nắm tay, cầu ôm, đánh chết cô cô cũng không làm được, quá xấu hổ.
Người nào đó họ Vân rụt rè như thế, cô quá sốt ruột, khiến cô giống y như quỷ háo sắc, hủy hoại hình tượng của cô cỡ nào!
Cho nên chủ động là không có khả năng chủ động, kiên quyết không được!
Ngày hôm sau, Diệc Thanh Thanh sớm đã tỉnh dậy, mặc xong quần áo thì xuống giường, đến phòng nước rửa mặt.
Sau khi trở về thấy thời gian vẫn còn sớm, nên cô ngồi ở bàn học đọc sách.
Các bạn học trong phòng 403 lục tục rời giường, Chu Hồng vén rèm giường của mình ra, khi thấy Diệc Thanh Thanh ngồi trước bàn học đọc sách, lặng yên không tiếng động thì hoảng sợ.
Lại nhìn kỹ, ánh mắt hơi kỳ lạ nói: “Thanh Thanh, cô đang đọc sách sao?”
“Ừm.” Diệc Thanh Thanh gật đầu.
“Hay là cô thử lật sách lại xem, có khả năng đọc tương đối thuận lợi hơn một chút?” Chu Hồng nói.
“Hả?” Lúc này Diệc Thanh Thanh mới kịp phản ứng, mình cầm ngược sách.
“Thanh Thanh, cô không sao chứ, vẫn luôn thất thần, đã rửa mặt xong rồi ư? Cô khoác túi là định đi ra ngoài à?” Tống Hòa Mỹ cũng hỏi cô.
“Không có gì, hôm nay hẹn với A Viễn đi ra ngoài chơi.” Diệc Thanh Thanh nói.
Lại một lát sau gần tới giờ ước định, Diệc Thanh Thanh mới đứng dậy đi ra cửa.
Ở trên hành lang ló đầu nhìn dưới lầu, quả nhiên là đồng chí Vân đúng giờ tới dưới lầu đón cô.
Lùi người về, cô hít sâu một hơi âm thầm khuyến khích mình: Đừng khẩn trương! Tối qua luyện tập lâu như vậy, nhất định có thể được!
Cô vội vàng một bước hai bậc đi xuống lầu, chạy tới bên cạnh Vân Cô Viễn đợi bên ngoài.
Quan Nam Trân mới cầm chổi ra khỏi phòng dụng cụ nhìn thấy Diệc Thanh Thanh thì cười lắc đầu:
“Trẻ tuổi đúng là tốt!”