Lý Mộng Tuyết cũng rất ăn ý, tiến lên một bước nắm lấy tay đồng chí Cao, nói với nữ công an kia:
“Chào đồng chí, tôi là đối tượng của Ứng Hòa, rất vui khi làm quen với cô.”
“Chào, chào cô, tôi là Đường Hiểu Tuệ, các cô chơi đi, tôi còn có việc nên đi về trước!” Đường Hiểu Tuệ nắm chặt tay, cảm thấy có chút không chịu nổi.
Đáng ghét, cha cô ta còn nói muốn giới thiệu phó trưởng phòng Cao cho cô ta nữa, kết quả người ta đã sớm có đối tượng, khiến cô ta trông thật ngu ngốc!
“À, được, cô bận việc của mình đi!” Lý Mộng Tuyết rất “tốt bụng” nói.
Đợi người rời đi không thấy bóng dáng, Lý Mộng Tuyết mới lén véo Cao Ứng Hòa.
“Cô ta là người của cục công an, cụ thể là ở phòng nào thì không rõ lắm. Nhưng mà cha cô ta là lãnh đạo trực tiếp của anh, trưởng phòng Đường phòng trinh sát hình sự, cũng là lãnh đạo của anh.”
Cao Ứng Hòa chủ động giải thích:
“Khi anh mới tới trưởng phòng Đường mời anh tới nhà bọn họ ăn cơm, lộ ra một chút ý tưởng giới thiệu anh với con gái ông ta, không có nói rõ. Lần này anh xem như ngầm từ chối, với cách làm người của trưởng phòng Đường, có lẽ sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”
“Thật ư?” Lý Mộng Tuyết luôn có loại cảm giác có lực chưa kịp dùng đã kết thúc.
Nhưng mà cô ấy không xa lạ với loại cảm giác này, cho dù là giai đoạn thanh niên trí thức an tĩnh không gợn sóng, hay là giai đoạn đại học thông thuận, trước khi bắt đầu giai đoạn nào cô ấy cũng đề phòng tốt nhất, có chuẩn bị đầy đủ khi đối mặt với kẻ xấu.
Nhưng cuối cùng đều không có tác dụng gì, có vẻ cô ấy hơi ngốc, số lần nhiều cô ấy đã thành thói quen.
Chỉ có thể nói một câu: Người thời đại này chính là quá thuần phác!
Diệc Thanh Thanh nhìn thấy đồng chí Đại Kim Hoa đánh lộn không thành không quá cam tâm: “…”
Thực sự rất xin lỗi, là cô chen chân vào giữa, lúc này mới khiến chuyện xưa của đồng chí Đại Kim Hoa có vẻ ít xung đột hơn, cuốn sách như vậy lấy ra không biết còn có người đọc hay không!
“Thật, cũng may hôm nay có em ở đây, nếu không anh thực sự không biết nên uyển chuyển từ chối kiểu gì.” Cao Ứng Hòa vỗ tay Lý Mộng Tuyết, trấn an nói.
“Hừ, coi như anh qua cửa!” Lý Mộng Tuyết thở hổn hển nói, nhưng trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Người đàn ông trước mắt này, chưa bao giờ khiến cô ấy nhọc lòng, cảm giác an toàn bùng nổ.
Vào sân, chỗ cửa còn có luống rau nhỏ, thoạt nhìn mới trồng không lâu.
“Anh còn tính trồng rau à?” Trần Chí Hòa hỏi.
Cao Ứng Hòa đã là phó trưởng phòng, còn tự mình trồng rau sau?
Quá mức bình dân.
“Đến bên này thỉnh thoảng cũng tự mình nấu cơm ăn, trong sân bỏ hoang quá đáng tiếc, nên trồng ít hành tỏi, thỉnh thoảng tự mình vào bếp cũng có thể sử dụng.” Cao Ứng Hòa nói: “Nhưng mà nhiều năm không trồng, nên hơi mới lạ.”
“Nhìn Ứng Hòa nhà chúng ta xem, tiết kiệm như vậy! Không để lãng phí chút nào.” Lý Mộng Tuyết cười tủm tỉm khen ngợi.
Trong tim trong mắt cô ấy đều là đồng chí Cao, người ta làm gì cô ấy đều nói tốt như vậy Diệc Thanh Thanh thực sự không nhìn nồi, trêu ghẹo:
“Đồng chí Cao nhà cô không có khuyết điểm trong mắt cô sao?”
“Đương nhiên là không có! Ha ha!” Lý Mộng Tuyết cười ngây ngô nói.
Cao Ứng Hòa vỗ đầu Lý Mộng Tuyết đầy cưng chiều, bất đắc dĩ nói: “Không thấy xấu hổ à?”
“Nhưng mà em thấy người nào đó rất vui mà!” Lý Mộng Tuyết nói.
Cao Ứng Hòa cũng không bình tĩnh nổi, nói sang chuyện khác: “Mau tiến vào đi!”
Diệc Thanh Thanh cảm thấy cơm chó hôm nay đã vượt quá tiêu chuẩn, Lý Mộng Tuyết là nhà sản xuất lớn nhất, chậc chậc!
Sau khi vào nhà Cao Ứng Hòa lập tức nói: “Mộng Tuyết, em dẫn mọi người đi tham quan đi, chơi một lát trước, anh tới căn tin lấy cơm.”
“Được!”Lý Mộng Tuyết nói.
Đợi Cao Ứng Hòa đi ra ngoài, Tiền Lai Lai hỏi: “Mua cơm ăn sao?”
“Than đá còn chưa mua về, nấu cơm không tiện lắm, cơm ở căn tin đại viện bọn họ cũng khá ngon.” Lý Mộng Tuyết giải thích.
“Haizz, có chút hoài niệm khi ở khu thanh niên trí thức, mọi người cùng nhau liên hoan nấu cơm.” Tiền Lai Lai nói.
“Có người nào không nhớ chứ?” Lý Mộng Tuyết nhìn Diệc Thanh Thanh thở dài.
Diệc Thanh Thanh trừng mắt, tức giận nói: “Các cô hoài niệm liên hoan ở khu thanh niên trí thức? Hay hoài niệm tay nghề nấu nướng của tôi!”
“Còn có tay nghề của đồng chí Vân nữa!” Tạ Thế Diễn bổ sung một câu: “Biết nấu cơm chỉ có nhà các cô!”
Vân Cô Viễn vô cùng hài lòng đối với chữ “nhà” này: “Đợi chúng tôi có nhà, đến lúc đó sẽ mời mọi người tới chơi, tôi sẽ tự mình vào bếp chiêu đãi.”