Mọi người sớm chiều ở chung nửa năm, tuy thường ngày đều tập trung tinh lực vào học tập, nhưng đều không phải người khó ở chung, quen thuộc nhau xong cũng tùy ý hơn nhiều.
Tống Hòa Mỹ cảm thấy hai mắt mình đã sắp hoa lên: “Đẹp, đẹp, đừng xoay nữa, nhìn choáng váng lắm.”
Người bình thường xoay váy đâu có ai xoay nhanh như vậy?
Đây là cho bọn họ nhìn váy sao?
Đây rõ ràng là muốn bọn họ nhìn đến hoa mắt.
Nhưng mà ở chung lâu, cũng tương đối có ăn ý, không có ai dám nói thật.
Bọn họ từng “trẻ người non dạ”, không nói thẳng đẹp, thôi, không dám nghĩ lại nữa, tóm lại đó là một buổi sáng nghĩ thôi đã cảm thấy hắc ám.
Hiện giờ mọi người đều học ngoan, khi Diệc Thanh Thanh hỏi bọn họ đánh giá về quần áo của mình, có thể thấy được mấy chữ ngoài chữ “đẹp” từ miệng bọn họ thì tính cô thua!
Hơn nữa Diệc Thanh Thanh thực sự rất đẹp, cho dù cô mặc vải rách, miếng vải rách đó cũng đẹp.
Diệc Thanh Thanh rất hài lòng đối với câu trả lời của bạn cùng phòng, hưng phấn đi ra ngoài rửa mặt, rửa mặt xong trở về, cầm gương nhỏ lại kiểm tra dung nhan của mình lần nữa, mới đi xuống lầu tìm đám chị em tốt.
Đợi cô tập hợp đủ mấy chị em Kim Hoa, bốn người mặc váy màu sắc và hoa văn khác nhau, tay nắm tay ra khỏi phòng ngủ.
Hôm nay bọn họ đều mặc váy đẹp ra ngoài chơi.
Bên ngoài tòa ký túc xá, bốn đồng chí nam đang đợi.
Hôm nay hiếm khi Cao Ứng Hòa có thời gian.
Diệc Thanh Thanh liếc mắt một cái là thấy được đồng chí Vân, anh mặc áo sơ mi trắng, phía dưới là quần dài màu xanh biển, rất hợp với váy cô mặc hôm nay!
“Hôm nay mọi người muốn ăn gì, tôi mời!” Diệc Thanh Thanh hào hùng vạn trượng nói, hôm nay tâm trạng của cô tốt, lại là thọ tinh nên đặc biệt hào phóng!
Hiện giờ không còn như ở nông thôn có thể cùng nhau nấu cơm, hiện giờ muốn liên hoan chỉ có thể ăn bên ngoài, những nghi thức chúc mừng quê mùa kia không thể dùng được nữa.
Nhưng mà năm nay đám đồng bọn của cô vẫn báo trước cho cô sẽ có kinh ngạc vui mừng, chẳng qua không nói là gì.
Vì duy trì cảm giác thần bí, Diệc Thanh Thanh cũng tự giác không đọc cuốn sách màu vàng từ nửa tháng trước.
“Ồ! Thọ tinh hào phóng như vậy à? Vậy chúng tôi không khách sáo nữa!” Lý Mộng Tuyết lộ ra biểu cảm muốn ăn ké.
“Ngàn vạn lần đừng khách sáo với tôi! Mọi người cứ gọi tùy ý! Tài lực của tôi, vượt qua tưởng tượng của mọi người.” Diệc Thanh Thanh nói với vẻ khoa trương.
“Đi ăn vịt quay cô cũng không đau lòng sao? Chúng ta có nhiều người như vậy, sẽ ăn của cô hơn 10 tệ đấy!”
“Không có một chút vấn đề gì, mỗi người một con tôi cũng không đau lòng!”
Một con vịt quay đến tiêu 10 tệ, tiền lương nửa tháng của công nhân, là món ăn xa xỉ nhất Đế Đô hiện giờ.
Lý Mộng Tuyết ngoài miệng nói rất vui, nhưng trong lòng giống như thiệt trăm triệu.
Sớm biết hôm nay Tiểu Kim Hoa hào phóng như vậy, cô ấy đã không chuẩn bị những cái đó, thiệt lớn rồi!
Nhưng mà kinh ngạc vui mừng đều chuẩn bị xong, không thể bỏ dở nửa chừng.
Lý Mộng Tuyết miễn cưỡng nhịn xuống dụ hoặc của vịt quay:
“Bữa vịt quay này cô nhớ kỹ trước, hôm nay không ăn vịt quay, cô cũng không được nói gì, cũng không hỏi gì, nghe theo sắp xếp là được. Mấy bọn tôi nhất định sẽ hầu hạ cô thỏa đáng, đảm bảo cô sẽ trải qua buổi sinh nhật khó quên!”
Lòng tò mò của Diệc Thanh Thanh bị gợi lên: “Các cô chuẩn bị gì thế? Có thể để lộ một chút không?”
“Không thể! Vừa rồi mới nói cô không được hỏi gì mà!” Lý Mộng Tuyết từ chối như chém đinh chặt sắt, không cho cô chút đường sống.
Đồng chí Đại Kim Hoa vô tình, cô còn có thể cầu xin người khác: “Lai Lai…”
“Nếu tôi nói, Mộng Tuyết sẽ giết tôi!”
“Linh…”
“Không thể nói không thể nói!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Đám phụ nữ vô tình!
“A Viễn, anh biết không?”
“Đừng nghĩ tới hỏi anh ta, anh ta biết không nhiều hơn cô đâu. Hai người mỗi ngày đều ở chung, anh ta có thể biết được chuyện gì mà cô không biết sao?” Lý Mộng Tuyết lại giội nước lã.
Thôi, thuận theo tự nhiên đi, cầu nguyện nho nhỏ một chút, hi vọng thực sự là kinh ngạc vui mừng, mà không phải ngu ngốc bùng nổ đến mức kinh hách.
Ra khỏi trường học, cô đi theo đám đồng bọn nhỏ ngồi trên xe bus, vẫn luôn ngồi tới gần Hoàng Thành.
Sau đó tiếp tục đi bộ, đi trái đi phải rẽ bảy tám vòng, Diệc Thanh Thanh còn đang suy nghĩ chẳng lẽ gần đây có đồ ăn ngon gì đó, bỗng nhiên đội ngũ dừng lại.
Lý Mộng Tuyết rút một mảnh vải trong túi ra, nhìn thấy mảnh vải kia Diệc Thanh Thanh ngầm nói không tốt.