“Thanh Thanh, sao môn cuối cùng cô làm chậm như vậy, có phải có đề nào đó có bẫy, rất khó hay không? Xong rồi, tôi không nhìn ra được, còn cảm thấy rất đơn giản, có phải xong rồi không?” Tống Hòa Mỹ lo lắng hỏi cô.
“Hả? Không có bẫy mà, thực sự rất đơn giản.” Diệc Thanh Thanh không hiểu gì nói.
Tống Hòa Mỹ ngây người: “Vậy sao cô làm chậm như vậy? Làm tôi sợ muốn chết!”
“Tôi hẹn với bạn thi xong ra ngoài chơi, ra ngoài trước cũng phải đợi, cho nên làm chậm lại.” Diệc Thanh Thanh giải thích.
Ánh mắt Tống Hòa Mỹ u oán, lần đầu tiên cảm thấy Diệc Thanh Thanh đáng ghét như vậy.
Các bạn học khác cũng nghi thần nghi quỷ: …
“Làm nhanh thì có tác dụng gì, phải làm đúng mới được.” Trần Chân thản nhiên nói một câu.
“Ngày kia khi có thành tích, anh đừng cảm thấy mặt đau nhé.” Diệc Thanh Thanh tốt bụng nói.
Trần Chân hừ một tiếng: “Hi vọng đến lúc đó cô vẫn còn tự tin như vậy.”
“Yên tâm đi, tôi cũng tặng anh câu nói như vậy!” Diệc Thanh Thanh không cam lòng yếu thế.
Trần Chân: “…”
Mồm mép đúng là nhanh nhẹn!
Diệc Thanh Thanh nói một tiếng với Tống Hòa Mỹ, sau đó cầm túi xách nhỏ của mình, nhanh chóng đi ra ngoài tìm Vân Cô Viễn.
Khi Trần Chân đi ra nhìn thấy cô nắm tay Vân Cô Viễn rời đi, nói thầm một câu: “Chỉ biết yêu đương, mất mặt!”
Tống Hòa Mỹ đi qua, trừng mắt nói: “Lớp trưởng Trần, anh ngay cả yêu đương cũng không biết, còn nói xấu sau lưng người ta, càng mất mặt!”
“Lớp trưởng, sao anh cứ thích gây khó dễ cho đồng chí nữ trong lớp như vậy, lớp chúng ta chỉ có hai đóa hoa, anh dịu dàng một chút không được sao?” Bạn học bên cạnh Trần Chân không nhịn được nói anh ta.
“Không chăm chỉ học tập, cho dù là nam hay nữ tôi đều nói, tôi đang làm tròn chức trách lớp trưởng của tôi!” Trần Chân nghiêm túc nói.
“Nhưng mà đồng chí Diệc Thanh Thanh rất nghiêm túc học tập mà, thẻ mượn sách phía sau mỗi cuốn sách liên quan tới điều chế thuốc trong thư viện đều có tên cô ấy, cô ấy đọc sách còn nhiều hơn cả chúng ta!” Có bạn học xen miệng.
“Sao có chuyện này được, mỗi ngày ở thư viện hẹn hò với đối tượng, lấy đâu ra thời gian đọc nhiều sách như thế? Có phải anh nhìn nhầm hay không?”
“Anh không tin thì tự mình đến thư viện xem sẽ biết.”
Trần Chân thực sự vì chuyện này mà chạy đến thư viện nhìn xem.
Quả niên giống như lời bạn học nói, phía sau rất nhiều sách đều có ghi chép Diệc Thanh Thanh mượn đọc, thậm chí không chỉ sách liên quan tới điều chế thuốc, sách y học khác cũng có không ít.
Anh ta vì người trong nhà làm ngành này, rất nhiều sách trong nhà cũng có, số lần mượn đọc không nhiều, vẫn luôn không chú ý tới chuyện này.
Nhìn thấy lịch sử mượn đọc xong, trong lòng Trần Chân mới đột nhiên có chút không ổn.
Chẳng lẽ Diệc Thanh Thanh cũng không học vấn không nghề nghiệp giống như mặt ngoài nhìn thấy?
Bên này Diệc Thanh Thanh đang đứng ở giao lộ với Vân Cô Viễn đợi đám Lý Mộng Tuyết.
Chỉ một lát sau, đám đồng bọn tụ tập đông đủ.
“Cuối cùng cũng thi xong!” Lý Mộng Tuyết vui vẻ nói: “Thi xong tôi cảm thấy cả người thoải mái, nghỉ hè tôi phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, nửa năm này quá mệt mỏi, tôi cảm thấy còn mệt hơn xuống ruộng làm việc!”
“Cô đúng là kỳ lạ, người ta đều cảm thấy xuống ruộng làm việc mệt, cảm thấy đọc sách nhẹ nhàng, chỉ có cô cảm thấy làm việc trên ruộng nhẹ nhàng hơn đọc sách.” Vương Linh Linh chậc chậc nói: “Tuy tôi cũng cảm thấy đọc sách không thoải mái, nhưng vẫn tốt hơn là xuống ruộng làm việc.”
“Mộng Tuyết cảm thấy xuống ruộng làm việc nhẹ nhàng hơn có lẽ là vì lúc trước cô ấy đều nhìn người khác làm việc!” Tiền Lai Lai buồn cười nói.
Vương Linh Linh nghĩ một lát, hình như đúng là vậy!
Cô ấy lập tức vui vẻ: “Ha ha!”
Lý Mộng Tuyết: “…”
Cô ấy không cần mặt mũi sao?
Không có người nào biết cô ấy là một người học dốt, đuổi kịp tiến độ học tập của đại học Đế Đô khó cỡ nào, hơn nữa hiện giờ còn là niên đại người chăm chỉ ở khắp mọi người, mọi người liều mạng học tập.
Áp lực tâm lý này còn lớn hơn cô ấy lăn lộn ở chợ đen, lao động chân tay đâu thể so sánh được!
Sinh viên giỏi giả làm sinh viên dốt đơn giản, sinh viên dốt giả làm sinh viên giỏi khó như lên trời, cô ấy chính là sinh viên dốt xen lẫn trong đám sinh viên giỏi.
Haizz, khổ và nước mắt trong đó chỉ có thể tự mình nuốt lấy, không thể nói với bất cứ người nào.
“Nghỉ hè này tôi phải thả lỏng người, lại cầm một quyển sách tính tôi thua!”