Tiền Lai Lai giật mình há to miệng:
“Cô vừa nói như vậy tôi cũng cảm thấy giống, Lưu Xuân Hạnh nói cái gì mà không dám để lộ tiền ra ngoài, có chút gượng ép. Haizz, đúng là loại người nào cũng có, lần này tôi mua khóa, phải khóa kỹ phòng mới được.”
Hai người trở về phòng mình, đặt đồ xong lại cõng sọt đi ra, chuẩn bị đi lên núi nhặt ít củi, hôm nay tự mình nấu cơm.
Thôn Hưởng Thủy dựa lưng vào núi Đại Thanh đối diện là một con sông, tuy xa xôi chút nhưng cũng là nơi đất đai phì nhiêu dựa núi gần sông.
Sườn núi nhỏ chỗ khu thanh niên trí thức nối liền với bên ngoài núi Đại Thanh, các thôn dân đều gọi nơi này là sau núi.
Diệc Thanh Thanh và Tiền Lai Lai đi tới mặt bên hội đường lớn.
Bọn họ đi bên trái vừa vặn là phía sau phòng mình, đất hoang không ít, đất tốt một chút được bao lấy, về cơ bản thì khu vực phía sau phòng mỗi người là của mỗi người.
Còn có chỗ chung nhau, hẳn là cùng nhau nấu cơm, phía sau chỉ có một chỗ duy nhất có một cánh cửa nhỏ trên tường.
“Biện pháp này khá tốt đấy!” Tiền Lai Lai nói: “Như vậy hái rau thì không cần đi đường vòng!”
Nhìn vị trí, hình như là phòng của Tạ Thế Diễn?
Diệc Thanh Thanh như suy tư gì đó, nếu có thể mở cửa nhỏ mà nói, cô cũng muốn làm một cái, ra cửa sẽ tiện hơn nhiều.
Việc này không vội, sau này nghĩ cách là được.
Đi qua hội trường chính là trường tiểu học của thôn.
Phòng học không khí phái như hội trường lớn, chỉ có mấy gian phòng bằng đất, bên ngoài có mặt cỏ nhỏ, chính là sân thể dục.
Có lẽ lúc này đang trong thời gian đi học, khi đi ngang qua bên cạnh còn nghe thấy được tiếng đọc sách lanh lảnh.
[Phát hiện điểm đánh dấu ở trường tiểu học thôn Hưởng Thủy, có tiêu phí 1 điểm đánh dấu hay không?]
Trường tiểu học cũng có một điểm đánh dấu, lúc này trong túi Diệc Thanh Thanh không có nhiều điểm đánh dấu.
Cộng thêm chỉ cần 1 điểm đánh dấu, có lẽ là kỹ năng cấp 1 hay là vật phẩm.
Vật phẩm còn đỡ, tốn 1 điểm học kỹ năng tiểu học thì đúng là lãng phí.
Cho nên cô không muốn quản, đi thẳng tới sau núi.
Vào núi, Diệc Thanh Thanh lại phát hiện điểm đánh dấu.
[Phát hiện điểm đánh dấu ở rừng tùng phía sau núi, có tiêu phí 1 điểm đánh dấu đánh dấu hay không?]
[Phát hiện điểm đánh dấu ở rừng rau dại phía sau núi, có tiêu phí 1 điểm đánh dấu đánh dấu hay không?]
[Phát hiện điểm đánh dấu ở đống cỏ phía sau núi, có tiêu phí 1 điểm đánh dấu đánh dấu hay không?]
[Phát hiện điểm đánh dấu ở vách núi phía sau núi, có tiêu phí 1 điểm đánh dấu đánh dấu hay không?]
[Phát hiện điểm đánh dấu ở phòng nhỏ của thợ săn bị bỏ hoang phía sau núi, có tiêu phí 3 điểm đánh dấu đánh dấu hay không?]
Khoan hãy nói tới mấy cái trước, phòng nhỏ của thợ săn bị bỏ hoang này khiến cô cảm thấy có hứng thú.
Hệ thống không nói, Diệc Thanh Thanh còn tưởng nơi này là nhà gỗ nhà cỏ tồi tàn, ngay cả mái nhà cũng không còn, gỗ đã nát hơn nửa, gỗ dư lại bị rêu xanh và nấm chiếm lĩnh, mơ hồ nhìn ra được là hình vuông.
Cần 3 điểm đánh dấu, Diệc Thanh Thanh cảm nhận được rõ bần cùng của mình, điểm đánh dấu quá khó có được!
Nhặt tràn đầy sọt củi đốt, Diệc Thanh Thanh và Tiền Lai Lai mới đi về nhà.
Đáng tiếc hai bọn họ còn chưa biết rau dại, cho nên cho dù Diệc Thanh Thanh phát hiện đám rau dại có điểm đánh dấu, nhưng không dám hái.
Bởi vì cô không biết rau này loại nào có thể ăn, loại nào không thể ăn.
Tiền Lai Lai nhìn sọt đầy củi của Diệc Thanh Thanh, lại nhìn sọt có chút ít của mình, xem như biết rõ được sức lực của Diệc Thanh Thanh.
Diệc Thanh Thanh cõng sọt đầy như vậy eo không cong một chút, đi đường còn mang theo gió.
Chị dâu nào đó lên núi nhặt củi nói: “Ôi trời ơi, thanh niên trí thức Tiểu Diệc này sắp theo kịp đám đàn ông, đúng là không nhìn ra được!”
Bạn nhỏ được cô cho ăn kẹo: “Một chưởng của chị Thanh Thanh đánh xuống có đánh nát gạch hay không!”
Xã viên mới tan làm: “Thanh niên trí thức này đội chúng ta cần!”
Thanh niên trí thức cũ trở về lau mồ hôi: “Cùng là thanh niên trí thức, vì sao có khác biệt lớn như vậy?”
Kỹ năng trù nghệ luyện lâu như vậy, trở về ổ nhỏ của mình, Diệc Thanh Thanh mới bắt đầu lần đầu tiên vào bếp.
Vừa vặn nấu thịt hôm nay mua, bổ sung dinh dưỡng cho ngày mai làm việc.
Làm món ăn sở trường của đầu bếp Chu, thịt kho tàu.
Thái thịt cho vào nồi, thêm gia vị vào quấy đều, để nồi lên bếp chậm rãi nấu, sau đó lại hấp trong nồi trên cơm.
Mùi thịt bay ra toàn bộ sau hẻm còn ngửi được.
Tối hôm nay nấu thịt không chỉ mình cô, Lý Mộng Tuyết cũng mang theo thịt trở về.