Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 528 - Chương 528: Anh Làm Như Vậy Có Quá Đơn Giản Hay

Unknown Chương 528: Anh làm như vậy có quá đơn giản hay

Thực ra dư lại có thể lấy ra hai bộ, bố trí ở sương phòng phía đông, như vậy nơi ở hàng ngày chủ yếu coi như là bố trí xong.

Chẳng qua tạm thời không có người khác ở đây, đồ đạc lấy ra cũng chỉ có thể sinh bụi, hỏng đồ thì không tốt.

Cho nên cô tính toán không bố trí sương phòng phía đông, đợi sau này cha mẹ cô tới, hay là sau này có con thì để bọn họ ở.

Phòng xe thì có thể để làm gara sau này, phòng cho người hầu cũ thì không biết làm gì, cứ để tạm đấy.

Cô ở phòng chính, phòng ngủ, phòng để quần áo, phòng tắm rửa còn có phòng khách đều có, phòng phía tây thì để làm phòng sách, phòng phía đông làm phòng thuốc, dãy nhà sau dùng để làm kho hàng, góc sân Tây Bắc làm phòng bếp nhỏ, góc sân Đông Bắc để trống trước, có thể bố trí sau.

Quy hoạch của Vân Cô Viễn đơn giản hơn, phòng chính cũng chia làm phòng ngủ, hai phòng còn lại lấy một phòng làm phòng sách, góc sân Đông Bắc làm phòng bếp, dãy nhà sau lấy một gian làm hương đường, như vậy là xong.

Diệc Thanh Thanh nhìn tờ giấy viết rậm rạp của mình, lại nhìn tờ giấy vô cùng đơn giản của Vân Cô Viễn, không nhịn được nói:

“A Viễn, anh làm như vậy có quá đơn giản hay không? Chỉ dùng mấy phòng như vậy ư?”

“Ừm, chỉ dùng như vậy thôi.” Trong lòng anh cảm thấy nhà này của mình chỉ ở mấy năm, đợi anh cưới Thanh Thanh, thì có thể quang minh chính đại ở chung với cô.

Sắp xếp nhiều đồ, đợi đến lúc dọn qua ở cũng phiền phức, không bằng đơn giản một chút, đến lúc đó dọn qua cũng tiện.

Đợi đứa bé lớn hơn chút, lại cho đứa bé nhà mình, hai bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau dưỡng lão.

Nghĩ như vậy, anh cũng có chút chờ mong.

“Vậy em đưa bộ đồ nội thất bằng gỗ tử đàn cho anh dùng, là một bộ với bàn thờ, tránh cho anh dùng bổng lộc mua ở Âm Dương Các, còn mấy món đồ linh tinh khác đợi hôm nào chúng ta đến trạm phế phẩm kiếm ít đồ nội thất cũ sửa là được.” Diệc Thanh Thanh nói.

Dù sao hiện giờ cô không dùng bộ kia.

“Được.” Thanh Thanh nghĩ cho anh như vậy, anh vui còn không kịp!

Quy hoạch sắp xếp căn nhà như thế nào xong, hai bọn họ lập tức đi ra ngoài quét dọn phòng cần dùng, bày biện đồ nội thất.

Căn nhà bên ngoài là thông thủy điện, đồ nội thất đặt vào lập tức ra dáng ra hình.

Hương đường cũng chuẩn bị tốt, nhưng mà tạm thời còn chưa bắt đầu dùng, trên cửa treo chìa khóa tạm thời khóa lại.

Chỉ thu dọn mấy thứ này đã tốn cả buổi chiều, cơm tối là hai người cùng nhau ăn ở phòng bếp nhỏ bên Vân Cô Viễn.

Tối hôm nay bọn họ tạm thời tách ra, ở nhà của mỗi người.

Tuy trong nhà có bộ đồ nội thất hoa cúc lê, khắp nơi lộ ra cổ xưa và tinh xảo, nhưng Diệc Thanh Thanh luôn cảm thấy không thoải mái như ở không gian tùy thân.

Nằm trên giường Bạt Bộ trong phòng nhỏ, xung quanh yên tĩnh tới mức như có thể nghe thấy được tiếng tim đập của mình, bên ngoài chỉ có ánh trăng chiếu lên sân.

A Viễn và cô cũng cách nhau một căn phòng và một tường sân cao cao.

Luôn cảm thấy trong lòng có chút không yên ổn.

Căn nhà rộng như vậy chỉ có một mình ở, nếu có ăn trộm hay là kẻ giết người trèo tường tiến vào, cô kêu cứu mạng cũng không có người nghe thấy được.

Suy nghĩ miên man tới nửa đêm, trong lòng có tính toán.

Sáng ngày hôm sau, sau khi Vân Cô Viễn tỉnh dậy thấy đã tới thời gian, tính toán có lẽ Thanh Thanh đã dậy, mới đi tới cửa chỗ góc sân Tây Bắc.

Mới tiến vào sân thì thấy cô gái của anh đang ngồi xổm trên đất, chậm rãi nhổ cỏ, miệng còn lẩm nhẩm gì đó, thoạt nhìn đã ngồi xổm được một lúc.

“Thanh Thanh?”

Diệc Thanh Thanh nghe thấy tiếng gọi ngẩng đầu.

“Làm sao vậy? Ngủ không quen sao? Sao em dậy sớm như thế?” Vân Cô Viễn hơi lo lắng.

Hôm nay phải đến trường học xem thành tích thi, vốn dĩ đã hẹn với cô đi quanh đây mua bữa sáng ăn, dậy sớm hơn thường ngày một chút.

“A Viễn, chuyện đó, em đột nhiên nghĩ tới hương đường đặt bên anh có phải hơi nguy hiểm hay không? Hay là chúng ta ở chung một nhà đi, sau đó đặt mấy thứ không tiện để lộ ra với người ngoài ở trong nhà khác, như vậy có phải an toàn hơn một chút hay không? Đến lúc đó nói với bên ngoài hai ta mua chung căn nhà, như vậy phương diện tiền bạc cũng tiện giải thích hơn, hơn nữ chúng ta ở chung nấu cơm hay là đi vào không gian tùy thân cũng tiện. Cho dù có người ngoài tới, cũng không phát hiện trong nhà có đặt thứ khác.”

Trong lòng Diệc Thanh Thanh thấp thỏm, lập tức nói hết những lời mình tổng kết nửa đêm ra.

 


Bình Luận (0)
Comment