Vân Cô Viễn còn chưa nói gì, Diệc Thanh Thanh ở phía trước lập tức dừng lại: “A Viễn nhà tôi không lừa người khác, phạm vi phía trước rất rộng mà!”
Lúc này đám Lý Mộng Tuyết còn gì không rõ, là người nào đó cố ý!
“Được rồi, lần này thực sự tới nơi, số 45 hẻm La Cổ, nhà của chúng tôi!” Diệc Thanh Thanh sợ lại chọc giận chị em tốt, chịu khổ vẫn là cô ấy.
“Số 45 ư?” Mọi người đứng ở ngoài cửa, bỗng nhiên có người nói thầm một câu: “Cũng may không phải số 44.”
Vân Cô Viễn: “…”
Diệc Thanh Thanh mở khóa cửa, đẩy cửa màu đỏ ra, khom lưng khách sáo nói: “Hoan nghênh các vị đến hàn xá hàn xá!”
“Khụ khụ, không dám, không dám, mau dẫn chúng tôi đi dạo đi!” Lý Mộng Tuyết vuốt rau không tồn tại trên cằm, tay để ở sau lưng, bước chân chữ bát nói.
Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh: “???”
Đây là trò chơi mới gì thế?
Tuy không hiểu gì, nhưng mà đội hình của bốn đóa Kim Hoa không thể loạn.
Tuy hai bọn họ không hiểu nội hàm, nhưng bọn họ biết bắt chước.
“Tiểu Diệc à, còn thất thần làm gì? Nhanh lên đi! Người trẻ tuổi đừng lề mề nữa!” Lý Mộng Tuyết nói lời thấm thía.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Cô thề, cô chỉ đột phát ý tưởng khách sáo một chút mà thôi, không có ý sắm vai cúi đầu khom lưng tiếp đãi lãnh đạo.
Nhưng mà đồng chí Lý Mộng Tuyết đã tiến lên trước, nhập vai lão cán bộ, Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh cũng đuổi kịp tiết tấu.
Diệc Thanh Thanh do dự một giây rất dài, dưới ánh mắt nguy hiểm của đám chị em, lựa chọn tiếp tục:
“Haizz! Người giáo huấn rất đúng, mau mời vào…”
Đồng chí nam ở phía sau trên mặt đều là dấu chấm hỏi.
Đôi mắt của Tạ Thế Diễn sáng lên, mỗi tay xách một tay nải tiến lên: “Tôi cũng muốn diễn vịt!”
“À! Hóa ra Mộng Tuyết đang chơi trò chơi giả vịt!” Vương Linh Linh đã hiểu, cô ấy còn có thể học càng giống hơn một chút: “Cạc cạc?”
Tiền Lai Lai đuổi kịp: “Cạc cạc?”
Vẻ mặt Lý Mộng Tuyết ngây ngốc, ngay cả râu không tồn tại của mình cũng quên sờ.
Cái gì thế này?
Có phải đám chị em của cô ấy bị người ta đánh tráo hay không?
Cô ấy đang diễn vịt ư?
Rõ ràng là một người, còn mọc râu ấy!
Cô ấy trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội đang nhiệt tình sắm vai vịt đực, đáng ghét, ngu ngốc lây bệnh cho Linh Linh!
“Ha ha ha ha ha!” Diệc Thanh Thanh sắp cười chết mất, Tạ Thế Diễn đúng là nhân tài, không học học viện điện ảnh đúng là tạo phúc cho xã hội.
Cô tương kế tựu kế, thẳng lưng lên, xoay người ca xướng bài ca nông nô: “Vịt cả, nhanh đi vào đi, lại không đi vào tôi sẽ dùng gậy đánh!”
Cô ấy không phải là vịt, cô ấy là vịt quan!
Vịt cả không nghe lời, cô đánh mạnh vào mông cô ấy.
Lý Mộng Tuyết che mông đi vào: “A…”
Diệc Thanh Thanh vội vàng dẫn đám “vịt” vào sân, giới thiệu cho bọn họ.
Tiến vào chính là sân trước, chỉ riêng sân trước này, Lý Mộng Tuyết nhìn thấy lớn hơn sân nhà cô ấy không ít.
Sân chính càng rộng rãi xa hoa, còn có một sân sau rộng không khác sân trước lắm, bố trí rất tốt.
Nhưng mà khiến người ta kinh ngạc cảm thán vẫn là đồ nội thất trong nhà chính, khắc hoa tinh xảo, kiểu dáng cổ xưa, quá đẹp!
“Đây đều là đồ chủ nhà cũ để lại à?” Lý Mộng Tuyết hỏi.
Diệc Thanh Thanh đúng lý hợp tình từ không thành có:
“Đúng vậy, người ta sợ nên không cần, thực ra hiện giờ phần tử tri thức lục tục được rửa oan trở về thành phố, mấy thứ này cũng không sợ bị người ta tố cáo, thành ra tôi chiếm được tiện nghi lớn.”
“Tôi cảm thấy tôi còn chưa cọ đủ vận may.” Lý Mộng Tuyết nhìn cô với hàm ý sâu xa, như đang nhìn bảo bối gì đó.
Hâm mộ cô ấy đã nói mệt, đồ nội thất này đặt ở đời sau đều có giá trị không ít tiền!
Diệc Thanh Thanh không muốn bị người nào đó sàm sỡ nữa, vội vàng nói: “Các cô ở sân chơi một lát đã, tôi và A Viễn đi nấu cơm!
“Đúng rồi, tôi nhóm lửa cho các cô!” Lý Mộng Tuyết đi theo.
Những người khác cũng theo sau giúp đỡ.
Tuy là Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn mời khách về nhà mới, nhưng người nào cũng ngượng ngùng đợi ăn cơm, mọi người tụ tập vào phòng bếp giúp đỡ làm chuyện vặt tâm sự càng náo nhiệt.
Bữa cơm hôm nay Diệc Thanh Thanh chuẩn bị đặc biệt phong phú, chín món mặn một món canh, nguyên liệu nấu ăn đều là lấy ra trước, rau dưa đều là đồ mùa này.
Sau khi ăn xong còn cắt dưa lê cho mọi người ăn, còn có điểm tâm Diệc Thanh Thanh học làm với ngự trù.
Buổi chiều mọi người ngồi dưới bóng cây nửa ngày, Đại Phúc thành sủng vật của mọi người, tuy nó ngoại trừ Thanh Thanh, người nào cũng không cho sờ, nhưng thái độ đối với những người khác tốt hơn Vân Cô Viễn nhiều, cũng không đến mức người khác vươn tay là cào.