Cô ấy vẫn nên chăm chỉ học tập chuẩn bị bài đi, người ta học cùng lúc hai chuyên ngành, cô ấy học một chuyên ngành cũng phải học thật tốt.
Nếu không khi đi bên cạnh Thanh Thanh, cô ấy còn ghét bỏ mình, đúng vậy, đọc sách!
Tống Hòa Mỹ cầm một quyển sách lên, cưỡng ép mình đọc sách.
Diệc Thanh Thanh chỉ cảm nhận được Tống Hòa Mỹ quá chú ý Trần Chân, cũng không nghĩ nhiều, khi bọn họ học tập Diệc Thanh Thanh bắt đầu thu dọn giường đệm.
Kỳ nghỉ hè này, Chu Tĩnh, Hạ Lan, Chu Hồng còn có Triệu Phương Phương đều ở lại trường học, chỉ có Diệc Thanh Thanh, Tống Hòa Mỹ, Trần Lệ Quân còn có Ngô Anh Hoa là rời khỏi trường, trong phòng ngủ vô cùng sạch sẽ.
Khi Diệc Thanh Thanh rời trường, còn cởi rèm giường và vỏ chăn ra mang về giặt sạch, đệm chăn thì cuốn lên dùng chiếu chắn bụi.
Cho nên lúc này cô dọn dẹp cũng nhanh, lau ván giường và chiếu một lát, sau đó luồn vỏ chăn, trải chăn, treo rèm giường là được.
Đợi dọn dẹp giường xong, cô lấy chậu rửa mặt ca nước trong ngăn tủ ra rửa sạch một lần, mới đi ăn cơm.
Diệc Thanh Thanh xuống lầu hội hợp với Vân Cô Viễn, cùng nhau vội vã đến căn tin ăn cơm, sau đó vội vã vào rừng cây nhỏ.
Tiến vào rừng cây nhỏ nhìn đông nhìn tây, tìm cậu nhóc nhà mình.
Trong lòng cô vẫn luôn thấp thỏm chuyện này, Đại Phúc chạy nhanh như vậy, cô sợ nó xảy ra chuyện gì đó.
Luôn cảm thấy mình chưa kết hôn, lại canh cánh trong lòng đứa bé.
Càng lo lắng chuyện gì thì càng xảy ra chuyện đó, cô tới chỗ hẹn với Đại Phúc, quả nhiên không thấy được bóng dáng của nó.
“Đại Phúc?” Cô gọi một tiếng.
Không nghe thấy được đáp lại, nhưng bụi cỏ phía trước truyền tới âm thanh sột soạt, Diệc Thanh Thanh vội vàng nhìn qua.
Đại Phúc nho nhỏ ngậm một con chuột to, ngẩng cằm đặt “chiến lợi phẩm” bên chân cô, chân nhỏ dẫm lên “chiến lợi phẩm” đẩy tới trước mặt Diệc Thanh Thanh:
“Meo…”
“…” Diệc Thanh Thanh im lặng lùi về sau nửa bước, không cần lễ dày như vậy chứ.
Ánh mắt Đại Phúc tràn ngập chờ mong, cầu khen ngợi Diệc Thanh Thanh đều không thể bỏ qua được.
“Đã biết, em quá lợi hại, chuột to như vậy đều không nói chơi.” Diệc Thanh Thanh vì không chèn ép tính tích cực của đứa bé, khen trước chê sau: “Nhưng mà bản thân em tóm được chơi thì thôi, đừng mang về cho chị xem. Trong trường học không giống với trong nhà, chị không tìm được chỗ đào hố bố trí cho đám ‘nhóc đáng yêu’ này!”
“Meo…” Đại Phúc bày tỏ đã biết, ngậm “chiến lợi phẩm” của nó nhanh chóng chạy đi, một lát sau mới trở về.
Nó có thể phụ trách chôn đống đồ chơi của nó, nhưng mà cần phải để chủ nhân nhìn nó không thua trước cường tráng uy vũ, nó là con mèo đen lợi hại nhất!
Lúc này Diệc Thanh Thanh mới lấy bát đồ ăn cho mèo ra, cho nó ăn no, sau đó tạm cho nó vào không gian tùy thân, đặt một chậu nước ấm cho nó rồi ra lệnh cưỡng chế nó tắm rửa.
Ngay sau đó mới tách ra với Vân Cô Viễn, về tới phòng ngủ.
Buổi tối đợi Đại Phúc tắm rửa sạch sẽ, còn sấy khô xong mới cho nó nằm lên giường cô.
Cô đặt một giỏ tre nhỏ trên bàn, lót vải vụn vào, nơi này chính là ổ tạm thời của nó.
Đợi sáng ngày hôm sau cô đến căn tin ăn sáng, trở về thì tìm cơ hội đến rừng cây nhỏ thả nó ra chơi.
Ngay sau đó cô trở về phòng ngủ, lúc này mọi người đều đi học, toàn bộ phòng ngủ chỉ có mình cô.
Cô đóng cửa phòng ngủ lại, trèo lên giường nằm trên giường, tiến vào hình thức dạy học kỹ năng.
Diệc Thanh Thanh nhận được cho phép, có thể dựa theo tình hình học tập của mình, dựa theo nhu cầu đi nghe giảng, không cần thiết mỗi tiết đều đến lớp, trọng tâm chủ yếu là tiết thí nghiệm.
Nhưng mà tiết thí nghiệm học kỳ này nhiều, nhưng hai chuyên ngành công nghệ điều chế thuốc và trung y điều chế thuốc cộng lại, tất cả tiết thí nghiệm cũng chiếm không đầy tiết dạy học mỗi ngày.
Nói cách khác nếu Diệc Thanh Thanh thực sự chỉ học tiết thí nghiệm, trái lại sẽ có nhiều thời gian nhàn rỗi hơn.
Thời gian này dùng để vào hình thức dạy học kỹ năng học tập, càng có lợi đối với cô.
Cô đi học ở hiện thực vốn là vì không thể không cho mình một con đường học tập ra thành quả, trên thực tế hiệu suất cao và tiết kiệm thời gian kém xa trong hình thức dạy học kỹ năng.
Chẳng qua điều chế thuốc có tính chuyên nghiệp quá mạnh, ở trong mắt người khác không có giáo viên chính thức dạy, thông minh tới mấy cũng không học ra được bản lĩnh chân chính, chủ yếu cũng là vấn đề phương diện thí nghiệm.