Cô tức giận chọc trán Lý Mộng Tuyết một cái: “Cô cảnh giác một chút đi!”
“Ha ha, không phải còn có cô ở đây ư, khi tôi làm việc ngốc còn có cô nhắc nhở, tôi có thể tùy tính hơn nhiều.” Lý Mộng Tuyết xin khoan dung nói.
“Đúng vậy đúng vậy, Thanh Thanh nhìn người rất chuẩn, làm việc còn chu đáo có giới hạn, có cô ở đây tôi cũng sợ gì.” Vương Linh Linh rất khó không tán thành.
Thanh Thanh khiến cô ấy cảm thấy an toàn còn mạnh hơn cha cô ấy!
Tiền Lai Lai không nhịn được nói một câu thay Diệc Thanh Thanh: “Dính phải hai người không tim không phổi các cô, Thanh Thanh đúng là chịu tội!”
Diệc Thanh Thanh “chịu tội” điên cuồng gật đầu:
“Hai cô nên học tập tôi nhiều hơn, tôi cũng không thể canh giữ bên cạnh hai cô cả đời được, quá nhọc lòng! Tôi tạo nghiệt gì thế này, mới gặp phải hai người các cô!”
Lý Mộng Tuyết cười ha ha nói:
“Chuyện này không thể không cảm ơn họ Thái, họ Lư và Lưu nào đó, là bọn họ tự tìm đường chết, sáng tạo cơ hội tạo thành ba chiến tích lớn cho bốn đóa Kim Hoa chúng ta, cũng khiến chúng ta thân thiết nhau hơn!”
“Họ Lư và họ Lưu thì tôi còn biết, họ Thái này là chuyện thế nào thế?” Vẻ mặt Vương Linh Linh nghi ngờ.
Lúc này Lý Mộng Tuyết cẩn thận hơn, dán sát bên tai Vương Linh Linh nói chuyện lúc trước.
Diệc Thanh Thanh được cô ấy nhắc nhở như vậy cũng nghĩ tới, lúc trước còn không phải là vì bắt được họ Thái kia, cô tìm Tiền Lai Lai và Lý Mộng Tuyết giúp đỡ, lúc này mới có phân đội nhỏ đầm lau sậy sao?
Lại nói ra hình như là cô chủ động mà!
Thực sự không thể trách nữ chính người ta, là bản thân cô sát lại gần, nghĩ nhiều cũng vô dụng!
Lý Mộng Tuyết thì thầm nói với Vương Linh Linh xong, lại thở dài nói:
“Đáng tiếc sau đó chúng ta ở thôn Hưởng Thủy đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, còn không có đối thủ. Haizz, vô địch cô đơn cỡ nào!”
Quá khó tiếp nhận, một câu cuối cùng cô ấy suýt nữa xướng ra.
“Tôi thấy cô chính là nhàn rỗi quá mức, rảnh rỗi quá thì đọc nhiều sách vào, chuẩn bị bài chuẩn bị nội dung cho học kỳ sau, đừng để đến khai giảng lại học sẽ rất vất vả.” Diệc Thanh Thanh bất đắc dĩ nói: “Cuộc sống gió êm sóng lặng không tốt sao?”
“Đương nhiên không tốt!” Hiện giờ Lý Mộng Tuyết không thể giảng giải với đám chị em tốt.
Cô ấy tính toán đợi sau này khi về già, viết toàn bộ những chuyện trong nhân sinh của mình thành một cuốn tiểu thuyết nữ chính xuyên qua, trước khi chết lại lấy ra lan truyền rộng rãi.
Cũng coi như là để lại dấu vết cho cuộc đời rộng lớn mạnh mẽ của cô ấy, không uổng công cô ấy có cơ duyên như vậy.
Đến lúc đó không có chút gợn sóng nào, người nào sẽ đọc chứ!
Diệc Thanh Thanh: “…”
Trăm triệu không nghĩ tới đồng chí Đại Kim Hoa còn có ý nghĩ này, cô ấy chắc chắn không nghĩ tới, đã chết còn phải vào địa phủ.
Nếu như mình đi trước cô ấy, đợi khi cô ấy tới mình nhất định sẽ chê cười cô ấy.
Nếu cô ấy đi trước mình, mình sẽ hóa vàng mã chê cười cô ấy.
Lý Mộng Tuyết chưa hết hứng thú nói chuyện, nhớ tới chuyện lúc trước chưa nói xong, ra hiệu cho đám chị em tiến lại gần, nhỏ giọng nói:
“Tôi nói tiếp chuyện lúc trước, khi tôi xuống nông thôn đã lén trộm tráp tiền của mẹ tôi ôm đi. Ha ha, vui chết tôi mất, có cha mẹ đối với con gái như vậy, đương nhiên là con gái không cần phải hiếu thuận!”
“Chẳng trách khi đó cô nói trong nhà không tốt như vậy, ăn mặc lại thoạt nhìn như không thiếu thứ gì.” Tiền Lai Lai bừng tỉnh nói: “Lúc trước tôi còn cảm thấy cô làm người không thành thật, không muốn chơi với cô. Vẫn là Thanh Thanh nói phải tôn trọng bí mật của người khác, tôi mới bình thường trở lại, hóa ra là vì chuyện này. Chuyện này đúng là không thể nói linh tinh, cần phải che giấu đến chết mới được!”
“Cái gì?” Lý Mộng Tuyết gãi đầu, có chuyện này ư?
Còn có chuyện lớn như vậy, khiến cô ấy suýt nữa bỏ lỡ một người chị em tốt à?
“Đợi đã, sao cô có thể cảm thấy tôi không thành thật? Tôi mà không thành thật, tôi đã bịa gia cảnh của tôi rất tốt rồi!”
Lúc này nhớ tới lúc trước đúng là sai sót chồng chất, nhưng mà cũng là vì vội vàng xuống nông thôn, cũng không nghĩ tới quá nhiều chuyện sau đó, chỉ để ý đầu mà không màng đuôi, mới có tình huống trước sau không đồng nhất.
Làm bộ trêu cợt Tiền Lai Lai, cô ấy vẫn luôn cho rằng hình tượng của mình siêu cấp tốt ở trong lòng chị em, xuống nông thôn không bao lâu thì thành bạn tốt!
Tiếng xe lửa đến trạm giải cứu Tiền Lai Lai: “Tới rồi tới rồi, mau lấy hành lý!”