Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 570 - Chương 570: Cô Nhóc Tham Tiền

Unknown Chương 570: Cô nhóc tham tiền

Vân Cô Viễn nhìn cảm xúc của cô thay đổi như vậy, đoán được một chút: “Thu hoạch không tệ à?”

Diệc Thanh Thanh nhón chân nhỏ giọng nói bên tai anh: “Ha ha, kiếm lớn rồi, lại tích cóp được đồ gia truyền cho nhà chúng ta!”

“Cô nhóc tham tiền!” Vân Cô Viễn điểm nhẹ lên trán cô.

“Đúng vậy, em chính là đồ tham tiền, thích nhất là kiếm tiền!” Diệc Thanh Thanh ưỡn ngực nói, hệ thống đánh dấu quả thực rất hợp với cô.

Ngay sau đó bọn họ lại đến trạm phế phẩm phía đông.

[Đánh dấu ở trạm phế phẩm phía đông Hải Thị, đạt được một cái bình đời Thanh.]

Trạm phế phẩm vẫn không khiến cô thất vọng, lần này là một món đồ sứ, là đồ cổ chân chính.

Trước khi trời tối, cô và Vân Cô Viễn đi đến hết mấy trạm phế phẩm còn dư lại.

[Đánh dấu ở trạm phế phẩm phía tây Hải Thị, nhận được một cái khóa trường mệnh chạm rỗng kim ngọc mãn đường.]

[Đánh dấu ở trạm phế phẩm phía nam Hải Thị, đạt được một đồng bạc một tệ từ lăng mộ Trung Sơn.]

Trạm phế phẩm phía tây đánh dấu ra trang sức vàng, khóa trường mệnh cho đứa bé đeo, phía nam là đồng bạc.

Cái đầu chất liệu tương đối trân quý, cái sau là đồng bạc, Diệc Thanh Thanh không biết về thứ này lắm, nên không biết có giá trị cất chứa hay không.

Mấy thứ này đều cho vào ba lô của hệ thống, bảo tồn trước.

Cho dù thế nào, hiện giờ trạm phế phẩm vẫn là bảo tàng, mấy ngày sau phải tới thăm nhiều, tranh thủ kéo trọc nơi này trước khi rời khỏi Hải Thị.

Buổi tối về phòng mình xong, Diệc Thanh Thanh vẫn tò mò hình thức dạy học kỹ năng ca vũ đánh dấu ra được ở Bách Nhạc Môn nên đi xem một lát.

Không có ý gì khác, chỉ tò mò cảnh tượng trong hình thức dạy học kỹ năng này thế nào.

Giáo viên của chương trình học giống với kỹ năng gieo trồng, kỹ năng ngoại ngữ, không phải là người nào đó, mà là tập hợp thể của tri thức từng ở đây, là một người phụ nữ dáng người thướt tha, mặc sườn xám xinh đẹp.

Cảnh tượng trong hình thức dạy học kỹ năng xa hoa trụy lạc, Bách Nhạc Môn thời kỳ cường thịnh, thậm chí còn có hình ảnh “khách nhân” làm bối cảnh, người trên sân khấu đang tận tình ca xướng là giáo viên của chương trình học.

Vừa tiến vào, hình tượng của Diệc Thanh Thanh cũng thay đổi, biến thành một cô gái mặc sườn xám đính trân châu, khoác áo cộc tay, chân đi giày cao gót, tóc búi cao cắm một cái trâm bạc, còn trang điểm, bôi son môi, hoàn mỹ dung hợp vào cảnh tượng ở Bách Nhạc Môn này.

Diệc Thanh Thanh: “…”

Thoáng nhìn qua mặt gương màu vàng trên gạch men sứ có thể chiếu ra bóng người ở phòng khiêu vũ bên cạnh, khi thấy dáng vẻ của mình cô còn choáng váng.

Không nhịn được ngó trái ngó phải, lau máu mũi không tồn tại trên mũi: “Ôi mẹ ơi! Dáng người của mình tốt như vậy sao?”

Đời này cô chưa bao giờ soi gương có thể soi toàn thân như vậy, gương đồng trong phòng ngủ cũng chỉ có thể soi được nửa người trên.

Thường ngày càng chỉ lấy gương Lý Mộng Tuyết tặng mấy năm trước ra soi, gương này được cô giữ rất tốt, qua mấy chục năm nữa sẽ là lịch sử đen của Lý Mộng Tuyết.

Đời trước bị bệnh khiến cô vốn không thích soi gương, dù sao người nào cũng không thích nhìn mình gầy trơ cả xương, yếu ớt bệnh tật, một chiếc gương nhỏ đã đủ dùng với cô.

Hơn nữa thường ngày Diệc Thanh Thanh mặc quần áo đều là kiểu tương đối rộng rãi, năm nay mới bắt đầu chú ý cách ăn mặc.

Nhưng cũng chỉ có mùa hè mặc váy hiện eo, chỉ biết mình phát dục không tệ, nhưng chưa bao giờ dùng loại thị giác hoàn chỉnh này nhìn dáng vẻ của mình.

Nếu không phải gương mặt trang điểm thực sự là của cô, Diệc Thanh Thanh đã không dám nhận.

Cô vô cùng tự luyến cảm thấy mình vô cùng xứng với từ mỹ nhân sườn xám trong kiếp trước.

“Tóc mây búi cao, phong tư yểu điệu, nhả khí như lan, phong tình vạn chủng, chậc chậc! Mình quá đẹp!”

Diệc Thanh Thanh vui vẻ nói.

Cô cảm thấy mình yêu soi gương, sau này có điều kiện sẽ mua một chiếc gương to ở bên ngoài, đẹp như vậy, không nhìn mình mỗi ngày đúng là phí!

Duy nhất không tốt chính là cô không quen đi giày cao gót, đi nghiêng bảy vặn tám trông hơi buồn cười.

Nhưng mà thích ứng một lát thì khá hơn nhiều.

Chủ yếu là dáng người khí chất của cô, mặc sườn xám thực sự quá hợp, ăn mặc như hiện giờ hoàn toàn thể hiện rõ ưu thế của cô.

Địa điểm đánh dấu tiệm may cũ kia cô chắc chắn sẽ đi đánh dấu!

Tiệm may vá cũ ở Hải Thị, chắc chắn sẽ làm sườn xám!

Hiện giờ sườn xám là phong kiến cặn bã, nhưng mà qua mấy năm sau sẽ tốt hơn, đến lúc đó chắc chắn có thể bán thứ này.

 


Bình Luận (0)
Comment