Quần áo bà ấy làm treo rất đẹp, mặc lên người càng đẹp, là người thiết kế quần áo chân chính lấy người làm trung tâm, bà ấy vẫn luôn nhấn mạnh với Diệc Thanh Thanh:
“Là người mặc quần áo, không phải quần áo mặc người.”
Cho nên quần áo trong tiệm bà ấy đều là không bán, chỉ là làm mẫu mà thôi, bà ấy chỉ nhận đơn đặt quần áo, không bán quần áo.
Cho dù là cùng kiểu dáng, cắt may khác biệt cho người khác biệt cũng có thể truyền ra cảm giác không giống nhau.
Bà ấy dẫn Diệc Thanh Thanh xem phòng để quần áo trên gác mái cửa hàng, bên trong đều là những tác phẩm bà ấy tương đối đắc ý, trên cơ bản đều là trang phục nữ, sườn xám chiếm đa số, mỗi một bộ đều là tinh phẩm, Diệc Thanh Thanh ước gì mang đi.
Có cô Điền ở đây, Diệc Thanh Thanh muốn học kỹ xảo may may quần áo xinh đẹp cho bản thân thậm chí không có chút vấn đề nào, thậm chí hơn xa dự tính của cô.
Từ đây tiết của cô Điền nằm trong kế hoạch học tập của Diệc Thanh Thanh.
Mấy năm sau tới thập niên 80, minh tinh trong phim nhiều hơn, mặc quần áo cũng thoáng hơn nhiều, đến lúc đó cô có thể dùng kỹ năng học được trang điểm cho bản thân.
Thời gian vẫn còn nhiều, cho nên sắp xếp thời gian học tập cũng không nhiều lắm, ngang hàng với nhạc cụ, hội họa, thư pháp.
Cô học cắt may âu phục và kiểu áo Tôn Trung Sơn trước, bởi vì âu phục đơn giản hóa một chút, hiện giờ mặc cũng không tính quá khác người.
Đợi cô học được đại khái xong, mùa hè sang năm làm cho mỗi chị em một bộ, cùng nhau mặc ra ngoài đi dạo phố, mấy kiểu này vốn là phong cách quá khứ, sẽ không khiến Lý Mộng Tuyết hoài nghi.
Kiểu áo Tôn Trung Sơn mà nói, là Diệc Thanh Thanh chuẩn bị sang năm tặng cho A Viễn làm sinh nhật, cô cảm thấy anh mặc vào sẽ tràn ngập tinh thần.
Tiệc đính hôn của Vương Linh Linh cũng rất đơn giản, chỉ mời người thân và bạn bè của hai bên cùng nhau ăn bữa cơm, báo cho bạn bè thân thích chuyện hai người đính ước kết hôn, trao đổi quà đính hôn, sau đó định ra thời gian kết hôn chính thức.
Niên đại này ngay cả quà đính hôn đều là bút máy, đồng hồ, sổ nhỏ, Vương Linh Linh và Tạ Thế Diễn đều là đồng hồ.
Đám Diệc Thanh Thanh không cần làm gì, chỉ đợi ăn cơm là được.
Vương Linh Linh và Tạ Thế Diễn đến từng bàn kính rượu với khách, khi đến bàn của đám Diệc Thanh Thanh.
“Chúc mừng hai người đính hôn!” Đám Diệc Thanh Thanh chạm chén với hai bọn họ.
“Năm nay các cô đều gặp phụ huynh, bốn đóa Kim Hoa chúng ta đều có chỗ dựa! Hi vọng mỗi chúng ta đều gặp được phu quân như ý, hạnh phúc mỹ mãn!” Vương Linh Linh nói.
“Hôm trước tôi cũng đến nhà Lai Lai thăm hỏi, người nhà cô ấy đều đồng ý cho chúng tôi ở bên nhau.” Trần Chí Hòa cũng nói, trên mặt là tươi cười không che giấu được.
Tiền Lai Lai không nhịn được phá đám:
“Đó là vì cha mẹ em cảm thấy hiện giờ em không dựa vào trong nhà, bọn họ cũng sẽ không quản hôn nhân đại sự của em, đều do em làm chủ!”
“Anh cũng nói chuyện của em với cha mẹ anh rồi, bọn họ đều cảm thấy em là cô gái tốt! Ngày mai em đến nhà anh chắc chắn không thành vấn đề, từ nay về sau chúng ta chính là người yêu chân chính đứng đắn, chúng ta sẽ giống với đám Linh Linh, tốt nghiệp xong có công việc ổn định thì kết hôn! Vừa vặn tụ tập với nhau sẽ vô cùng náo nhiệt.” Trần Chí Hòa muốn nhanh chóng định ra chuyện này.
Lai Lai là người có chủ kiến, anh ta sợ không chú ý một cái, cô ấy sẽ chạy mất!
“Anh nói gì thế! Mới ở bên nhau được bao lâu, anh đã nghĩ tới chuyện kết hôn rồi ư?” Tiền Lai Lai ngoài miệng oán trách, biểu cảm cũng hơi tức giận, nhưng Diệc Thanh Thanh nhìn ra được cô ấy đang thẹn thùng!
“Tôi cảm thấy đồng chí Trần Chí Hòa nói không sai, thời gian này vừa vặn tốt, Mộng Tuyết, hay là định lúc ấy đi!” Cao Ứng Hòa đột nhiên nói.
Trên bàn yên tĩnh lại, Lý Mộng Tuyết trợn tròn mắt: “Hả?”
Tuy cô ấy thích Cao Ứng Hòa, cũng cảm thấy mình có thể có kết quả với anh ta, nhưng cô ấy còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn!
Trong đầu vẫn còn hơi mơ hồ, đây là đang cầu hôn sao?
Dì Vương Linh Linh ở bàn bên cạnh là người giọng rất to, ầm ĩ nói:
“Dì bảo này, bốn đóa Kim Hoa các cháu tuổi xấp xỉ nhau, quan hệ cũng tốt như vậy, dứt khoát kết hôn cùng một ngày đi. Làm hôn lễ tập thể, bốn đôi, thật tốt!”
Lúc này Diệc Thanh Thanh cũng bị kéo vào, cô nhìn Vân Cô Viễn theo bản năng.