Nếu không phải vì lúc này còn chưa thả lỏng chuyện mua bán, con đường kiếm tiền của Lý Mộng Tuyết không tiện giải thích, cô ấy ký giấy đoạn tuyệt quan hệ xong đã nói cho bọn họ, mình còn có số tiền gấp trăm ngàn lần số này, sau này còn có thể kiếm được nhiều hơn, lúc trước vay tiền đều là cố ý lừa bọn họ, khiến cả nhà bọn họ hối hận chết!
Nhưng ngày này không còn xa đâu.
Mọi người cùng nhau ăn mừng một lát.
“Hôm nay cũng coi như là ăn bữa cơm cuối cùng trước tết, ngày mai tôi và Ứng Hòa sẽ về Đông Bắc.” Lý Mộng Tuyết nói.
“Chúng tôi cách gần hơn chút, đi sau bọn họ mấy ngày.” Diệc Thanh Thanh cũng nói.
“Chúc hai người đều gặp phụ huynh thuận lợi.” Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh cùng nhau nói.
“Tôi từng gặp đám bác cả của Ứng Hòa, không có gì phải lo lắng, lúc trước bọn họ cũng biết chút chuyện của tôi và Ứng Hòa, bên Thanh Thanh là đồng chí Vân nên lo lắng mới đúng.” Lý Mộng Tuyết nói giỡn.
Mọi người đều nhìn Vân Cô Viễn với vẻ chế nhạo.
Vân Cô Viễn còn chưa nói gì, Diệc Thanh Thanh đã không nhịn được:
“A Viễn nhà tôi không cần sầu chuyện này, ảnh chụp của anh ấy đã chinh phục mẹ tôi! Đẹp trai như vậy không có biện pháp!”
Khóe miệng Vân Cô Viễn hơi nhếch lên.
“Ồ! Bảo vệ à?” Lý Mộng Tuyết cười xấu xa.
“Chẳng lẽ cô cảm thấy đồng chí Cao nhà cô không tốt?” Diệc Thanh Thanh quả quyết châm lửa trên người cô ấy.
Lý Mộng Tuyết không cười nổi, liếc mắt nhìn đồng chí tốt nhà mình, quả quyết che chở:
“Đương nhiên là trông đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, gương mặt như điêu khắc, có góc cạnh, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của tôi!”
Quan trọng nhất chính là dáng người tốt, cơ bắp đầy người.
Tuy còn chưa có cơ hội sờ qua, nhưng mà mùa hè anh ta mặc tương đối ít, cô ấy may mắn nhìn thấy mấy lần, suýt nữa chảy máu mũi, thực sự là không khoa trương, hormone bùng nổ!
Nghĩ một lát đều chảy nước miếng: “Đồng chí Cao nhà chúng tôi đẹp trai, đều là từ ngoài vào trong!”
Nói xong cô ấy nhìn Vân Cô Viễn, Trần Chí Hòa và Tạ Thế Diễn một cái, khẽ lắc đầu.
Đối tượng của bốn đóa Kim Hoa bọn họ, bàn về chỉ số thông minh, Vân Cô Viễn tuyệt đối là hoàn toàn xứng đáng đứng đầu.
Bàn về mức độ diện mạo tuấn tú tinh xảo, vẫn là Vân Cô Viễn đứng nhất, Tạ Thế Diễn thứ hai, Ứng Hòa và Trần Chí Hòa không khác lắm.
Nhưng võ lực, thể lực và dáng người, Ứng Hòa nhà cô ấy ném xa mấy người khác một con phố, dù sao anh ta là quân nhân chân chính ra chiến trường, lập được công lớn.
Đối với cô ấy mà nói giá trị nhan sắc rất quan trọng, nhưng cô ấy càng coi trọng dáng người.
Diệc Thanh Thanh hoàn toàn đọc hiểu nội tâm trong ánh mắt của Lý Mộng Tuyết: “…”
Thôi, không chấp nhặt với cô ấy, mức độ cực phẩm của A Viễn không phải người bình thường có thể hiểu được!
Anh mới là đẹp trai từ ngoài vào trong chân chính, từ cơ thể bên ngoài đến linh hồn bên trong, cô chính là người phụ nữ của âm sai đấy!
…
Ngày hôm sau, Lý Mộng Tuyết và Cao Ứng Hòa ngồi xe lửa về Đông Bắc.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đều lượn ở cửa trạm phế phẩm một vòng.
Trạm phế phẩm phía đông lục tục đánh dấu ra đồ cổ đồ sứ đời Thanh khác, phong cách nhìn hoa lệ diễm lệ, có lẽ là năm Càn Long.
Trạm phế phẩm phía tây đánh dấu ra đều là đồ vàng cho trẻ con, ngoại trừ khóa trường mệnh, còn có vòng tay, vòng bình an, tiểu như ý…
Trạm phế phẩm phía nam đều là đồng bạc các loại.
Sau khi kéo trọc mấy nơi này, cũng tới thời gian bọn họ chuẩn bị trở về.
Không để Vương Linh Linh và Tiền Lai Lai tới tiễn bọn họ, tự bọn họ rời đi.
Mấy ngày hôm trước đặt xong vé trở về, đã gọi điện báo cho trong nhà trước.
Trên xe lửa, ánh mắt Diệc Thanh Thanh vẫn luôn thường xuyên nhìn về phía Vân Cô Viễn bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi ra: “A Viễn, có phải anh hơi khẩn trương hay không?”
“Không khẩn trương, không phải là em nói bác gái thích nhất người đẹp sao? Em còn đặc biệt chọn quần áo giúp anh, chắc chắn có thể để lại ấn tượng tốt.”
Vân Cô Viễn nói giống như rất bình tĩnh:
“Nếu bác trai và bác gái không thích anh, anh sẽ nỗ lực đạt được yêu thích của bọn họ, cho dù thế nào đều không thể ngăn cản anh và em ở bên nhau. Vừa nghĩ như vậy, thì cảm thấy không có gì.