Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 588 - Chương 588: Mẹ Nhìn Thấy A Viễn, Thì Quên Mất Con Gái Mẹ À

Unknown Chương 588: Mẹ nhìn thấy A Viễn, thì quên mất con gái mẹ à

Lúc này Triệu Hương Lan mới bổ sung một câu: “Nhưng mà những lời cháu viết trong thư lúc trước phải tính, không thể làm bậy!”

“Bác yên tâm đi, cháu coi Thanh Thanh như trân bảo, nhất định sẽ không để cô ấy chịu một chút thương tổn.” Vân Cô Viễn nói.

Lúc này sắc mặt cha Diệp mới tốt hơn một chút: “Hi vọng cháu nói được thì làm được.”

Triệu Hương Lan gật đầu, không tỏ ý kiến đối với những lời này.

Miệng nói lời càng dễ nghe càng không thể tin tưởng, vẫn phải nhìn xem anh làm thế nào.

Có thể trưởng thành như vậy, chắc chắn không kém chỗ nào.

“Mẹ, mẹ nhìn thấy A Viễn, thì quên mất con gái mẹ à.” Diệc Thanh Thanh u oán nói.

Sắp 2 năm không về nhà, vốn tưởng rằng nghênh đón cô sẽ là mẹ già ân cần hỏi han, khen ngợi, không nghĩ tới nửa đường bị dập tắt.

“Ha ha, mẹ, Thanh Thanh ghen!” Diệc Chí Cương cười nói.

“Mẹ con chính là nhìn thấy người đẹp thì không đi nổi, bệnh cũ.” Diệc Kiến Thiết phá đám nói.

“Ông còn đoán bệnh cũ à! Nếu có tật xấu này, ông còn không biết ở đâu đâu!” Triệu Hương Lan trừng cha Diệc một cái, tức giận nói.

Triệu Hương Lan này nhìn người không phải chỉ nhìn diện mạo, quan trọng nhất là khí chất và thần thái cử chỉ.

Tiểu Vân này diện mạo không chê vào đâu được, dựa vào ảnh chụp bà ấy đã thấy được, hiện giờ nhìn thấy người thật, rõ ràng khí chất cũng tốt hơn, có loại cảm giác nhận được giáo dưỡng tốt đẹp, không giống đứa bé lớn lên một mình.

Tuy trên người có chút phong độ trí thức, nhưng không quá yếu ớt, có thể nhẹ nhàng cầm nhiều đồ như vậy, sức mạnh cũng không tệ.

Hơn nữa anh không xu nịnh quá phận, cũng không quá lạnh nhạt, chỉ có một chút lấy lòng và nỗ lực biểu hiện ra chân thành hiền lành.

Không xu nịnh quá phận nói lên anh không có mưu đồ đối với nhà bọn họ, không quá lạnh nhạt nói lên anh rất coi trọng buổi gặp mặt lần này.

Một chút lấy lòng là vì muốn nhận được tán thành của bọn họ, chuyện này là vì yêu thích con gái nhà mình.

Diện mạo có thể lừa người nhưng khí chất và hành vi cử chỉ thì rất khó che giấu.

Cho nên liếc mắt một cái nhìn qua, bà ấy lập tức biêt được phẩm tính của Tiểu Vân cơ bản là qua cửa, thực sự thích Thanh Thanh.

Hơn nữa gương mặt và vóc dáng cao của anh, còn có học cùng trường với Thanh Thanh, còn đều học y, Triệu Hương Lan là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng hài lòng.

Đương nhiên bà ấy nói chuyện cũng biết đúng mực, chỉ nói đồng ý cho bọn họ làm đối tượng, nhưng không đại biểu gả con gái cho anh.

Hôn nhân đại sự của con gái, cần phải cẩn thận khảo sát mới được.

Một nhà già trẻ không có người nào có nhãn lực như bà ấy, còn tưởng là bà ấy chỉ biết nhìn mặt!

“Tiểu Tuệ, gọi cô đi!” Tô Thải thông minh chuyển đề tài.

“Cô!” Tiểu Tuệ ngoan ngoãn gọi, chớp mắt lại gọi một tiếng: “Dượng!”

Hiện giờ Tiểu Tuệ nói chuyện rất rõ ràng, được Diệc Chí Cương ôm trong khuỷu tay.

“Cô…” Tư Tư trong lòng Tô Thải cũng học vẹt nói, con bé mới tròn 1 tuổi chưa lâu.

“Gọi cô là là được!” Diệc Kiến Thiết cảm thấy ông ấy lại không mở miệng, người trong nhà đều sẽ phản chiến, quá dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng, ông ấy cần phải trông cửa cẩn thận!

Vân Cô Viễn cũng không phải người nói nhiều, lúc này chỉ có thể cười.

Diệc Thanh Thanh cảm thấy hơi thở xấu hổ tràn ngập, lập tức ôm lấy Tiểu Tuệ đùa đứa bé:

“Tiểu Tuệ đã lớn như vậy rồi sao?”

“Cháu là chị, là người lớn rồi ạ!” Tiểu Tuệ rất nghiêm túc nói.

Đứa bé ra vẻ người lớn, lập tức chọc cười mọi người.

“Được rồi, Chí Cương, con cầm hành lý giúp Tiểu Vân đi, chúng ta nhanh chóng trở về! Sắp giữa trưa, Thanh Thanh và Tiểu Vân chắc chắn đã mệt!” Triệu Hương Lan thúc giục.

“Vâng!” Diệc Chí Cương đáp một tiếng, vội vàng đi giúp Vân Cô Viễn cầm đồ.

Vân Cô Viễn không từ chối sự giúp đỡ của anh ta, chẳng qua là chọn cái nhẹ nhất đưa cho anh ta cầm, dư lại mình vẫn nhẹ nhàng cầm lấy được.

Diệc Chí Cương nhìn túi mình xách, lại nhìn mấy túi to Vân Cô Viễn xách: “Cậu và em gái tôi đúng là xứng đôi, nông thôn rèn luyện người ta như vậy ư? Mọi người đều là đại lực sĩ à?”

“Đây là thiên phú dị bẩm của A Viễn!” Diệc Thanh Thanh khen ngợi.

Cô là đi theo bên cạnh Vân Cô Viễn!

Đối với A Viễn mà nói, người trong nhà cô đều tương đối xa lạ, ở đây chỉ có cô quen biết anh, cô không chăm sóc anh không được.

Đặc biệt là thường ngày A Viễn vốn nói ít, muốn anh lập tức trò chuyện vui vẻ với người nhà của mình, e rằng hơi khó khăn.

 


Bình Luận (0)
Comment