Đến bây giờ cũng chưa tìm được cơ hội khiến cô tiêu khoản tiền lớn, đến ngân hàng xén lông cừu cũng ít đi, nhưng tiền tiết kiệm của cô vẫn sắp đột phá qua cửa bốn vạn.
Năm nay cho dù thế nào cũng phải tiêu số tiền này một ít!
Cuối năm nay sẽ cho phép kinh doanh hộ cá thể, hiện giờ khó mua được nhà tốt, đất cũng khó mua, không bằng đi xem đoạn đường hiện giờ đều không tệ.
Sát đường có thể làm cửa hàng, đến lúc đó có thể chậm rãi cho thuê, cũng có thể tự mình kinh doanh.
Bởi vì chuyện này Diệc Thanh Thanh quyết định về Đế Đô trước, mùng 8 đã khởi hành về Đế Đô.
Bịa lý do với trong nhà là cô cùng học hai chuyên ngành, phải trở về ôn tập nội dung học kỳ sau trước.
Tiếng còi vang lên, xe lửa chậm rãi khởi động.
Trên trạm đưa tiễn, già trẻ cả Diệc gia đều tới tiễn bọn họ.
Sau khi xe lửa khởi động, Triệu Hương Lan nhớ tới gì đó lớn tiếng nói: “Đến Đế Đô nhớ thường xuyên viết thư về nhà! Hai đứa đều không thể thiếu! Mỗi đứa ít nhất hai tờ giấy!”
Triệu Hương Lan phu nhân hét to, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đều nghe thấy rõ, chẳng qua thời gian vừa đủ, bọn họ còn chưa kịp nói gì xe lửa đi xa khiến mọi người ở trên đài đã không thấy rõ.
“Ha ha, A Viễn, như vậy rất tốt, nhiệm vụ bốn tờ giấy của em giảm đi một nửa, đều chuyển cho anh!” U sầu ly biệt của Diệc Thanh Thanh đều bị tuyệt chiêu bất ngờ của mẹ cô làm cho không còn.
Hiện giờ nhiệm vụ viết thư của cô đều là mỗi lần bốn tờ, ngay cả giấy mẹ cô đều gửi theo thư tới, đề phòng cô lười biếng.
Nếu không phải cô còn có thể dùng tranh minh họa chiếm vị trí, bốn tờ giấy này cô có thể viết đến hộc máu.
Hiện giờ tốt quá rồi, cô chỉ cần viết hai tờ: “Sớm biết rằng dẫn anh về nhà còn có chỗ tốt như vậy, em nên dẫn anh về nhà từ sớm!”
Vui sướng khi người khác gặp họa trên mặt Diệc Thanh Thanh quá rõ ràng, Vân Cô Viễn buồn cười, nghiêm túc nói:
“Có thể viết thư về nhà, anh vui vẻ chịu đựng!”
Diệc Thanh Thanh trợn to mắt, không tin nói: “Vậy hay là anh lại viết thêm một tờ cho em nhé?”
“Không được, anh cảm thấy chúng ta không nên lừa gạt bác gái, cẩn thận em lại bị phạt viết thêm mấy tờ.” Vân Cô Viễn nói.
“…” Diệc Thanh Thanh im lặng một lát mới nói: “Tuy anh nói rất đúng, rất có đạo lý, nhưng em cảm thấy trong lòng không dễ chịu, luôn cảm thấy anh đang chê cười em.”
Ngay sau đó cô véo nhẹ tay anh hai cái, không nói lý tới cùng: “Như vậy thoải mái hơn rồi.”
Vân Cô Viễn ngoan ngoãn chịu đựng, thậm chí còn vươn một tay khác tới trước mặt cô:
“Chưa hết giận thì còn có tay này.”
Trực giác của cô không sai, trong lòng anh đã sớm bị cô đùa đến cười nở hoa.
Diệc Thanh Thanh đánh bay tay anh: “Không cần, véo tay em đau!”
“Thực sự không nghĩ tới anh có thể theo đuổi được cô gái lúc trước lần đầu tiên rời khỏi người nhà, còn lén khóc nhè.” Vân Cô Viễn bất ngờ nói.
Diệc Thanh Thanh sửng sốt một lát, lúc này mới kịp phản ứng.
Lúc trước khi mình vừa xuống nông thôn, lần đó còn không phải là lén nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ chảy nước mắt sao?
Khi đó cô cảm thấy đột nhiên giơ tay sờ mặt sẽ càng hấp dẫn mọi người chú ý, vẫn luôn quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, đợi nước mắt bị gió hong khô mới quay đầu trở về.
Tuy khóc đúng là cô, nhưng không thể thừa nhận, khóc trước mặt người khác rất mất mặt, nên cô mạnh miệng nói:
“Em còn lâu mới khóc nhè!”
Vì chuyện này qua nhanh một chút, Diệc Thanh Thanh vội vàng đổi đề tài: “Lần này về nhà với em có cảm giác thế nào? Khi rời đi có luyến tiếc hay không?”
Ánh mắt Vân Cô Viễn xa xăm hơn, giống như đang hồi tưởng lại gì đó, sau đó đột nhiên cười nói:
“Năm nay chúng ta về nhà ăn tết sớm đi!”
Một câu đủ khiến Diệc Thanh Thanh hiểu rõ.
“Thực sự muốn tốt nghiệp sớm một chút!” Vân Cô Viễn nói.
“Tốt nghiệp sớm làm gì?” Diệc Thanh Thanh hỏi: “Cuộc sống ở trường không tốt ư?”
“Tốt nghiệp, anh có thể cầu cưới em, đến lúc đó anh không cần gọi là bác trai và bác gái nữa, anh có thể gọi là cha mẹ, khi đó mới là một phần tử chân chính của trong nhà, anh có chút không đợi kịp!” Vân Cô Viễn bình tĩnh nói với cô.
Diệc Thanh Thanh đột nhiên không kịp đề phòng, bị đánh không kịp trở tay, người nào đó nói lời âu yếm vẫn luôn đột ngột như vậy, khiến người ta không có chút chuẩn bị.