Cô cũng thích nhà tây thời dân quốc ở Hải Thị, nhưng mà bây giờ mua nhiều năm không ở, sắp tới trị an hỗn loạn cô sợ chuyện quản lý sẽ thành vấn đề.
Lý Mộng Tuyết vẫn có thể tiếp tục sử dụng những tuyến đường cô ấy thu nạp ở chợ đen huyện Thiết Lĩnh, năm nay khi về nhà ăn tết với Cao Ứng Hòa, cô ấy tính toán dẫn theo đám Tiêu Hoa tiếp tục làm giúp cô ấy.
Đã giải quyết người thân cực phẩm xong, Hải Thị cũng thành một vòng quan trọng trên bản đồ thương nghiệp tương lai của cô ấy, đến lúc đó cô ấy không ở Hải Thị, nhưng cũng có người ở đó quản lý.
Cho nên cô ấy không cần lo lắng vấn đề quản lý.
Diệc Thanh Thanh thì không được, cô không tính toán kinh doanh, có lẽ chỉ phát triển ở Đế Đô, cho nên tạm thời không suy xét nhà ở ở Hải Thị.
Trừ phi sau này cha mẹ cô, anh trai chị dâu thực sự dọn đến Hải Thị phát triển, có người chăm sóc thì cô sẽ mua.
Hay là lại đợi thêm ít năm, thái bình hơn một chút, mua nhà không cần lo lắng vấn đề gì nữa thì sẽ mua.
Cho nên lúc này cô tạm thời từ bỏ Hải Thị.
Cô cũng không rối rắm phải tứ hợp viện hay không, chỉ cần thích hợp là cô mua, như vậy có rất nhiều lựa chọn.
…
Số 45 hẻm La Cổ, Diệc Thanh Thanh phủi sạch bụi trên cửa, mở khóa cửa ra đẩy cửa màu đỏ rực.
Sân phủ bụi hơn nửa tháng lại nghênh đón chủ nhân của nó.
Hai người cùng nhau rảo bước đi vào ngạch cửa, khóa cửa lại.
“Cuối cùng cũng trở về!” Vừa vào cửa, Diệc Thanh Thanh lập tức cảm thấy khoan khoái hơn nhiều, trong giọng nói đều có chút nhảy nhót.
Rõ ràng nơi này mới ở chưa tới nửa năm, vậy mà đã có lòng trung thành.
Nhìn người bên cạnh Diệc Thanh Thanh lập tức hiểu rõ, có lẽ là ở nơi này cô ngay cả bàn tay vàng của mình đều không cần che giấu, sống tùy tâm sở dục hơn những nơi khác nhiều!
Hơn nữa nơi này là nơi cô và A Viễn cùng tu sửa trang trí, trút xuống tâm huyết của hai bọn họ, mỗi cái cây ngọn cỏ đều vô cùng quen thuộc.
Ừm…
Không quá chính xác…
Mỗi một cái cây ngọn cỏ bọn họ quen thuộc, nhưng mà cành khô lá úa rơi rụng đầy đất cô không quen thuộc.
“Nên quét sân rồi!” Diệc Thanh Thanh nói xong thì cho hành lý của bọn họ vào không gian trước.
Vân Cô Viễn cũng gật đầu, trong tay xuất hiện hai cái chổi cán dài, đưa cho Diệc Thanh Thanh một cái.
Hai người bắt đầu từ cổng lớn quét vào trong, quét sạch lá rụng đến bên cạnh mặt cỏ.
Khi liếc thấy cây nhỏ bên sân có cành hơi trĩu xuống, Diệc Thanh Thanh nhớ tới Đại Phúc còn ở trong không gian, cô vội vàng thả nó ra.
Đại Phúc vốn đang cào cửa phòng bản đồ ở không gian tùy thân, chỉ trong nháy mắt trước mắt biến thành cảnh tượng khác: …
“Về nhà, đi chơi đi!” Diệc Thanh Thanh biết chỉ sợ lần này nó nhàm chán muốn chết rồi.
Một con mèo đen đang tốt đẹp như vậy, ở trong không gian tùy thân nhàm chán đến mức đều sắp biến thành con Husky.
Nếu không phải phần lớn đồ ở tứ hợp viện trong không gian tùy thân của cô không thể hư hao, sao cô có thể bình tĩnh như thế?
Cho dù như vậy cô vẫn bị bắt gia cố cửa phòng bản đồ, còn khóa lại.
“Meo…” Vui sướng của Đại Phúc rất đơn giản, một món đồ chơi mới năng động là được!
Hai cái chổi to nhích tới nhích lui chính là khiêu vũ trên điểm sướng của nó, rất muốn đè lại!
Diệc Thanh Thanh trăm triệu không nghĩ tới, Đại Phúc ra ngoài gia tăng độ khó quét dọn của cô, không phải chổi không quét được, mà là những chiếc lá khô quét xong lại bị Đại Phúc nghịch ngợm.
Lúc nhảy nhót lúc lăn lộn, rất giống đứa bé dư thừa tinh lực.
Vất vả lắm mới quét được đống lá rụng lại bị đứa bé lông xù xì làm cho lộn xộn.
Diệc Thanh Thanh đặt chổi sang một bên: “Đại Phúc, lại đây.”
“Meo.” Đại Phúc vui sướng chạy tới.
Diệc Thanh Thanh xách nó lên chà đạp một lát, đang nghĩ ngợi làm thế nào khiến nó không quấy rối, thì nghe Vân Cô Viễn nói:
“Đại Phúc là một thành viên của nhà chúng ta, nhiệm vụ quét dọn này cũng nên do nó gánh vác, vừa vặn anh làm đồ chơi mới cho nó.”
Anh lấy vật liệu thừa trên cái chổi, sau đó làm thành một cái chổi mini.
Diệc Thanh Thanh: “???”
“Thứ này có thể dùng sao?”
Đại Phúc thông minh thì thông minh, móng vuốt nhỏ như vậy cầm chổi kiểu gì?
“Thử xem đi, nói không chừng có thể?” Vân Cô Viễn nói.
Một lát sau hai chân sau của Đại Phúc đứng vững vàng trên đất, chân trước lay cái chổi nhỏ, phủi mặt đất từng cái.
Hai chân của nó chạm đất đúng là ổn định, nhưng mà khi di chuyển sẽ ngã sấp xuống, căn bản không thể đi bằng hai chân, chưa quét được hai cái đã ngã ngồi xuống.