Lúc trước bán xe đạp ở nông thôn không phải là vì sau này không dùng đến, mà là vì không tiện mang theo.
Cho dù đặt vào không gian đưa tới Đế Đô, lại lấy ra dùng mà nói, người khác vẫn sẽ dễ dàng nhìn ra được là cùng một xe.
Nghĩ tới Vân Cô Viễn biết lắp ráp xe đạp, lúc này Diệc Thanh Thanh mới không có ý tưởng đến đường đất đánh dấu mấy phiếu xe đạp.
Nhưng mà sau khi đến Đế Đô, đa số thời gian đều trọ ở trường, khi rời trường cũng có thể ngồi xe bus công cộng, cho nên luôn không nhắc tới chuyện này.
Khi đi xem nhà gạch đỏ, Diệc Thanh Thanh mới nhớ tới chuyện này, nhưng không đợi cô nhắc với anh anh đã nói.
Nhưng vì sao lại nói lắp ráp linh kiện làm “một chiếc” xe đạp chứ?
Lúc trước anh tìm kiếm trong trạm phế phẩm ở huyện thành tìm được linh kiện của khoảng 5 chiếc xe, bây giờ đến thành phố lớn như Đế Đô, công nhân nhà máy đi làm tan làm đều có một chiếc xe đạp, còn có nhiều trạm phế phẩm như thế, chẳng lẽ không tìm được linh kiện lắp hai chiếc xe đạp?
Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn đồng chi Vân với vẻ nghi ngờ, anh thì vô cùng bình tĩnh, chẳng lẽ là cô nghĩ nhiều?
“Làm sao vậy?” Ngón tay của Vân Cô Viễn hơi nắm chặt, có chút khẩn trương.
“Em vẫn luôn tương đối tò mò một chuyện… Trạm phế phẩm ở huyện Thiết Lĩnh có rất nhiều xe đạp vứt đi sao? Có thể gom đủ nhiều linh kiện như vậy mà?” Diệc Thanh Thanh hỏi: “Nếu thực sự như vậy mà nói, có lẽ ở trạm phế phẩm Đế Đô có thể tìm được càng nhiều hơn, không thể làm hai chiếc sao?”
Vân Cô Viễn nhìn chằm chằm cô, chậm rãi mở miệng:
“Không gom đủ, những linh kiện nửa cũ kia là anh mua ở Âm Dương Các, kiếm linh kiện cũ bán xe đạp có lời hơn trực tiếp đổi minh tệ thành nhân dân tệ. Hơn nữa lúc trước là muốn em tới tìm anh đặt xe đạp, không nghĩ tới em cũng mua hoàn toàn mới. Chẳng qua bây giờ nên tiết kiệm minh tệ một chút, hai chúng ta một chiếc xe đạp là đủ.”
Diệc Thanh Thanh vẫn còn nhớ rõ chuyện vì mua xe đạp quá nhanh, tổn thất 50 tệ, cô xấu hổ đến mức không nghe rõ tốc độ nói của Vân Cô Viễn càng lúc càng nhanh, đoạn sau càng nói càng nhỏ.
Cô cho rằng anh không kiếm được nhiều linh kiện như thế, gật đầu nói: “Hóa ra là như vậy, vậy cứ quyết định như thế đi!”
Ngón tay của Vân Cô Viễn thả lỏng ra, trong lòng mừng thầm.
Ngay sau đó Diệc Thanh Thanh lại tìm kiếm những căn nhà còn dư lại ở hẻm La Cổ.
Hẻm La Cổ nhìn tên là một ngõ nhỏ, nhưng trên thực tế con đường ngoài nhà là gạch đá xanh bằng phẳng chắc chắn, trước đây từng đi được xe ngựa, bây giờ có thể đi ô tô.
Ngõ nhỏ hoàn toàn rộng rãi, trước giải phóng cũng là khu người giàu.
Nhưng mà đám Diệc Thanh Thanh cũng ở đây không ít thời gian, hiện giờ có một số nhà trống, một số nhà đã có người ở, hầu hết các ngôi nhà đều ở nhiều gia đình, cũng có nhiều lần sửa chữa và cải tạo.
Nhưng vì cửa sân đều mở ở góc Đông Nam, mỗi sân cách nhau rất xa cho nên vô cùng yên tĩnh.
Lúc trước Diệc Thanh Thanh từng thấy bản vẽ trên bản đồ Đế Đô, hẻm La Cổ đều là tứ hợp viện ba sân, nhưng mà tổng cộng chỉ có 18 căn.
Vẫn luôn tưởng rằng chỉ có 18 căn nhà, nhưng nhà của cô và A Viễn đều tới số trên 40.
Lần này có sổ tay bất động sản, Diệc Thanh Thanh tìm kiếm một lát mới biết khi đánh số, có người ở tứ hợp viện đều là dựa theo hộ tính, không ai ở mới tính là nhà.
Mười tám tứ hợp viện ba sân, đánh số từ số 1 hẻm La Cổ đến số 62.
Trong đó chỉ có chín tứ hợp viện là trạng thái nguyên chỉnh, trong đó bao gồm số 45 của Diệc Thanh Thanh và số 44 của Vân Cô Viễn, còn có số 13 của Uông Tĩnh Ích.
Ngoại trừ ba căn này còn có sáu căn đều bỏ trống, có hai căn không rõ chủ hộ, bốn căn còn lại có tình huống giống với Uông Tĩnh Ích, bị quốc gia thu lấy.
Có rất nhiều nhà tạm thời bảo quản đợi chủ nhân trở về tiếp nhận, có nhà đã không còn hậu nhân, trở thành tài sản của quốc gia.
Chín căn nhà còn dư lại thì đều ở đầy, không chỉ một hộ nhà, ít nhất cũng phải hai hộ, biến nhà ba sân thành hai sân và một sân.
Một nhà nhiều nhất trong nhà có tận mười một hộ, trên cơ bản mỗi nhà chỉ có một hai phòng, còn xây thêm rất nhiều phòng bếp và nhà vệ sinh.
Tương đương nói chín căn nhà chia sẻ cho 53 hộ gia đình.