Lúc trước nhà cô nấu cơm khoai lang, cũng không thơm như vậy mà!
Cơm chín xong ăn quả nhiên là hương vị này, ăn còn ngon hơn cơm khoai lang đỏ ở nhà một chút.
Cô cẩn thận nhấm nháp một lát, vấn đề lại xuất hiện, hình như khoai lang đỏ này ăn còn ngon hơn khi cô ở nhà.
Không biết đây là vấn đề do sản phẩm đánh dấu, hay là chất lượng của khoai lang đỏ bên thôn Hưởng Thủy tốt hơn.
Cô hồi tưởng lại sản phẩm đánh dấu mình từng ăn.
Bởi vì bề ngoài không khác mua bên ngoài lắm, trước khi đồ ăn mua bên ngoài ăn xong thì luôn không động vào ba lô, chỉ có một cân hạt dưa ngũ vị hương là ăn hết.
Đúng là hương vị không tệ lắm, nếu không lúc trước ăn hết đã không tiếc nuối như vậy.
Nhưng mà không ăn đồ ăn bên ngoài nên không so sánh được, cũng không chắc chắn rốt cuộc là mọi chuyện thế nào.
Cô ước gì có thể lấy lương thực tinh và thịt ba chỉ trứng gà trong ba lô ra thử một lần, chẳng qua buổi chiều chú Hữu Căn sẽ tới làm việc, lão thợ mộc lát nữa cũng tới, trước khi bọn họ tới cô còn phải đến sau núi một chuyến đánh dấu, tốt nhất làm xong trước khi bọn họ trở về.
Chỉ có thể tạm thời đặt việc này trong lòng.
…
Cõng sọt lên núi, mấy điểm đánh dấu ở sau núi thực sự khiến người ta như lọt vào sương mù.
Rừng rau dại còn tương đối rõ ràng, nhưng điểm đánh dấu ở rừng tùng, núi cỏ, vách núi thì không nghĩ ra là gì.
Vì phòng ngừa như trên đường đất còn có phiếu xe đạp, có thứ tốt nằm ngoài dự kiến, Diệc Thanh Thanh vẫn lựa chọn thử một lần.
[Đánh dấu rừng rau dại ở sau núi, nhận được một sọt rau dại!]
[Đánh dấu rừng cây tùng ở sau núi, nhận được một đống củi.]
[Đánh dấu núi cỏ ở sau núi, nhận được hai con gà rừng.]
[Đánh dấu vách núi ở sau núi, nhận được một đóa linh chi trăm năm.]
Đánh dấu có đôi khi như rút thăm trúng thưởng, Diệc Thanh Thanh có vui có buồn, thứ như củi lửa không cần hệ thống tặng, cô nhặt một chút cũng đủ dùng, rau dại thì miễn cưỡng không tệ, tốt xấu gì cũng giúp cô phân rõ, loại nào là rau dại có thể ăn.
Còn gà rừng, Diệc Thanh Thanh nhìn hai con gà mở to mắt bên trong ba lô, tuy còn mở mắt nhưng không nhúc nhích, không giống còn sống.
Vì thế cô lấy một con ra, sau đó thấy được con gà rừng như đã chết vẫy cánh, chỉ vẫy mấy cái đã tránh thoát khỏi tay cô, chạy trốn không thấy bóng dáng.
Cô còn bị nó mổ mấy cái, rất đau.
Còn một con dư lại, cô không dám lấy ra như vậy nữa.
Nếu không phải còn có linh chi trăm năm ở vách núi, cô sẽ thiệt muốn chết.
Ngoại trừ đánh dấu ở vách núi này, còn lại đều bị cô liệt vào danh sách đen.
“Trúng, lại trúng!” Cao Bắc Trụ nhìn Vân Cô Viễn với vẻ bội phục: “Anh Vân, gà rừng này chạy từ đâu ra thế, đúng là béo!”
Vân Cô Viễn ước lượng: “Đi, giữa trưa hôm nay hầm nó.”
Diệc Thanh Thanh vất vả lắm mới tới gần nhà nhỏ của thợ săn bỏ hoang lần trước.
Nơi này vốn tương đối gần bên trong, xung quanh mọc đầy cỏ dại, ngay cả đường cũng không có, không có người tới đây.
Lần trước cô cũng là tình cờ phát hiện ra, còn bị điểm đánh dấu hấp dẫn ánh mắt mới tới nơi này, nhưng mà hiện giờ…
Lều gỗ này ở đâu ra thế?
Không đi nhầm chỗ đấy chứ, địa điểm đánh dấu là nhà nhỏ của thợ săn bỏ hoang mà, địa điểm đánh dấu vẫn còn đây, sao lại có thêm lều gỗ.
Cô đi vào xem, lều gỗ có dấu vết nhóm lửa, còn có ấm sành to.
Có lẽ là có người từng nấu ăn ở đây, muốn tránh ở chỗ này ăn, chắc chắn là có đồ ăn ngon.
Không quản được nhiều như vậy, đánh dấu trước lại nói.
[Đánh dấu điểm đánh dấu ở nhà nhỏ của thợ săn sau núi, nhận được kỹ năng săn thú.]
Quả nhiên là kỹ năng!
Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn tên người dạy trong chương trình dạy học kỹ năng này một cái.
[Lý Phi Hồng (cấp 3 – 98%).]
Gần cấp 4, kiếm lời rồi!
Lúc này tức giận vì gà rừng chạy mới tan đi chút.
Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh cành cây bị giẫm gãy, Diệc Thanh Thanh quay đầu nhìn, lập tức càng hả giận.
Con gà trên cổ cắm mũi tên, chết không thể chết lần nữa kia còn không phải là con gà rừng thối mới kiêu ngạo tránh thoát khỏi tay cô, còn mổ cô mấy cái sao?
Người xách gà rừng thoạt nhìn hơi quen mắt, đây không phải là con trai út xui xẻo nhà trưởng thôn sao?
Chuyện trưởng thôn đánh con trai út xui xẻo của ông ấy mấy bận, thím Đông Mai từng kể không ít lần, bà ấy rất thương con trai, nhưng mà chỉ có thể phối hợp với chồng diễn xuất mà thôi.