“Bảy người.” Vân Cô Viễn nói.
“Vậy khi tới tết Trung Nguyên em đốt nguyên bảo cho bọn họ đi.” Diệc Thanh Thanh thay đổi chủ ý, đúng là người đáng thương: “Hồn phách của bọn họ có tổn thương hay không? Có cần thắp nhang chữa trị hay không?”
Loại âm hồn không biết nơi chôn cất, cũng không có tế điện riêng này, chỉ có thể đốt vào tết Trung Nguyên, miễn là giới hạn đủ người nhận là được.
“Hồn phách vẫn hoàn chỉnh.” Vân Cô Viễn nói.
Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, hoàn chỉnh thì tốt.
Tết Trung Nguyên năm nay có thêm một khoản đồ dùng hiến tế nữa, cô phải nhớ kỹ chuyện này.
Cũng may tết Trung Nguyên năm ngoái cô mua đủ lượng giấy vàng ở hẻm Âm Thủy, nguyên liệu cũng không thiếu, chẳng qua phải dành nhiều thời gian để xếp giấy.
Cũng không tính lãng phí thời gian, coi như là luyện tập kỹ năng.
Vẫn nên sớm tăng kỹ năng xếp giấy lên tới cấp 6, học được điểm linh, làm mấy người giấy trợ thủ giúp đỡ làm việc, giải phóng đôi tay của cô.
Việc nhà nông trong không gian tùy thân cần bọn họ, quét dọn tứ hợp viện và trông cửa cũng cần bọn họ.
Trước khi đi học còn phải đột kích một chút, tăng tiến độ kỹ năng lên trên xén điểm.
Thảo luận với Vân Cô Viễn sắp xếp trong hai ngày tới một lát, bọn họ lại dựa theo quy hoạch bận việc.
Căn nhà bên đường Học Phủ cần làm đồ nội thất, xe đạp phải lắp ráp, ngoài ra cũng qua đi gần một năm, cây ăn quả trong không gian tùy thân cũng phải thu hoạch một vụ.
Còn có rau dưa tươi trong không gian chứa đựng ở không gian tùy thân sắp không còn, phải thu hoạch rau ở đất trồng rau, cất giữ đi, thảo dược và nguyên liệu chế nhang cũng phải thu dọn bào chế, chứa đựng, sau đó trồng đồ mới.
Hai bọn họ có thể cùng nhau làm chuyện này, mỗi ngày làm một chút, thời gian còn lại đều dùng để học tập.
Nhà gạch đỏ Diệc Thanh Thanh tạm thời không tính tu sửa.
Bây giờ tu sửa cũng không có thời gian để ở, còn không có người xử lý trông coi, tu sửa xong cũng không thể bảo vệ, vẫn nên đợi sau này lại nói.
Dù sao hiện giờ nơi đó đã là của cô, phần quà tu sửa ở trong tay, có thể biến nó trở về dáng vẻ như ban đầu bất cứ lúc nào.
Hôm nay Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đang bào gỗ, bỗng nhiên Đại Phúc chạy tới cắn ống quần của cô, kéo cô ra ngoài.
“Làm sao vậy?” Diệc Thanh Thanh nghi ngờ hỏi.
“Meo…” Đại Phúc quay đầu về phía đông nam, kêu lên với cô.
Diệc Thanh Thanh nhìn phương hướng đó một lát, nơi đó không phải là cửa sân sao?
“Có người tới à?”
Đại Phúc gật đầu.
Vân Cô Viễn dừng việc trong tay: “Người nào tới tìm chúng ta thế?”
Không có mấy người biết bọn họ ở đây, người có khả năng tới cửa tìm bọn họ còn chưa về Đế Đô đúng không?
Diệc Thanh Thanh không cảm thấy kỳ lạ chút nào, cô tính thời gian, có lẽ đồng chí Đại Kim Hoa đã về Đế Đô:
“Chúng ta đi xem sẽ biết.”
Bên ngoài cửa sân, Lý Mộng Tuyết mới ra khỏi một căn nhà, còn chưa khống chế được tâm trạng kích động của mình, hưng phấn chạy tới chia sẻ với bạn tốt đã bình tĩnh ngồi trên bậc thang ngoài cửa.
“Có phải ngốc hay không, căn nhà rộng như vậy người nào rảnh rỗi ở sân trước chứ? Gõ cửa bên trong căn bản không nghe thấy được, lại không có gác cổng như ở cổ đại! Cũng không có chuông cửa như hiện đại!”
Nghe Uông Tĩnh Ích nói, ông ấy còn có hai cửa hàng và một biệt thự trong núi ở ngoại thành bán cho một đôi trẻ tuổi trong hẻm La Cổ, Lý Mộng Tuyết lập tức hỏi thăm một chút, quả nhiên là Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn.
Hâm mộ cô ấy đã nói mệt mỏi, cô ấy vốn sắp từ bỏ ý nghĩ mua tứ hợp viện, chuẩn bị mua mấy cửa hàng vị trí tốt ở Đế Đô đợi kinh doanh hộ cá thể hợp pháp hóa thì mở cửa hàng gây dựng sự nghiệp.
Không nghĩ tới đột nhiên tìm được một căn nhà, còn là tứ hợp viện ba sân, cho dù đắt hơn nhiều, cho dù trả giá thế nào đều không giảm giá.
Hiện giờ cô ấy đã không còn giống như trước cho rằng niên đại này, tứ hợp viện ở Bắc Kinh như cải thảo, chỉ cần có tiền là có thể mua cả đống.
Tứ hợp viện tốt như thế vẫn khó có được ở thời đại này.
Cùng là nhà ở, còn không bảo tồn tốt như nhà Thanh Thanh, càng không có đồ đạc, mua còn đắt hơn Thanh Thanh 5000 tệ.
Đúng là vui sướng còn đau lòng, sau này cô ấy cũng là người có tứ hợp viện lớn, nhưng mà cảm giác tiền của cô ấy bị đào rỗng thực sự không tốt lắm.