Thanh Thanh làm thế nào mà kiếm được tiền sánh bằng người có bàn tay vàng, hàng năm lăn lộn ở chợ đen như cô ấy?
Cô mua nhiều nhà ở Đế Đô như vậy, cộng lại không kém tổng giá trị bất động sản ở Hải Thị và Đế Đô của mình.
Lúc này cô tự mình nói về đề tài này, Lý Mộng Tuyết không khách sáo: “Tài nghệ ư? Tài nghệ gì thế?”
“Cô biết đúng không.” Diệc Thanh Thanh bẻ ngón tay tính: “Trù nghệ của tôi tốt, cô biết đúng không?”
Lý Mộng Tuyết gật đầu: “Quả thực rất tốt! Đứng đầu!”
“Trù nghệ này của tôi mở cửa hàng, chắc chắn sẽ có một đống khách hàng trung thành. Tiệm cơm thì thôi, tôi không muốn làm đầu bếp mệt lắm, nhưng mà tôi có thể mở cửa hàng điểm tâm, cửa hàng đồ kho, cửa hàng nước chấm. Tôi có phương pháp làm đặc biệt, chắc chắn cũng có thể kiếm tiền đúng không?”
Lý Mộng Tuyết gật đầu như giã tỏi, chuyện này cô ấy đã từng tự mình thể nghiệm, cho đến nay đều là thèm ăn cầu mà không được tay nghề của Thanh Thanh.
Trong đầu cô ấy nhanh chóng hiện lên hình thức kinh doanh rất nhiều cửa hàng điểm tâm lâu năm, đồ ăn kho và nước chấm ở đời sau.
Đồ ăn Thanh Thanh làm ngon hơn đồ ăn ở những cửa hàng này nhiều, ngay cả hương vị cũng thắng tuyệt đối, thực sự là ngành kiếm được nhiều tiền.
Khi cô ấy đang định nói chuyện, lại nghe Diệc Thanh Thanh nói: “Cô nhìn quần áo trên người tôi và A Viễn xem, có thể nhìn ra được gì không?”
“Ừm… Đường may kỹ càng, ngay ngắn có hình, không xuất sắc nhưng mà cũng rất đẹp.” Lý Mộng Tuyết nói thật, cô ấy cảm thấy thực ra chỉ có thể xem như thực dụng, vô cùng vừa người, nhưng kiểu dáng không mới mẻ độc đáo.
Diệc Thanh Thanh gật đầu:
“Đó là vì mấy năm nay mọi người ăn mặc tương đối bảo thủ, cẩn thận, rất nhiều kiểu dáng tôi muốn làm cũng không thể mặc ra, cho nên chỉ có thể như vậy. Mấy năm nay đỡ hơn, năm nay khi về nhà ăn tết, tôi tìm mẹ tôi kiếm được ít vải dệt, khi đến mùa hè sẽ làm váy cho bốn chúng ta, chắc chắn sẽ cho cô một kinh ngạc vui mừng!”
“Thật ư? Vậy tôi đợi cô!” Hiện giờ Lý Mộng Tuyết đã cảm thấy rất kinh ngạc vui mừng.
“Thủ nghệ của cô đúng là dễ mai một.” Lý Mộng Tuyết vỗ tay cô: “Yên tâm đi Thanh Thanh, rất nhanh cô có thể yên tâm triển lãm năng lực của mình!”
Diệc Thanh Thanh lắc đầu, tiếp tục nói: “Lúc này mới đến lúc nào chứ, những thứ này chỉ dùng để tự tiêu khiển, kỹ năng lấy lòng mình thì thôi…”
“Đợi đã, kỹ năng tự tiêu khiển gì cơ? Cô còn biết gì mà tôi không biết sao?” Lý Mộng Tuyết đột nhiên cảm thấy hình tượng của đồng chí Tiểu Kim Hoa cao thâm hơn.
“Vẽ tranh, thư pháp này, còn biết một số nhạc cụ đơn giản, mấy thứ này không đáng nhắc tới. Thời đại hiện giờ mọi người không tôn trọng nghệ thuật lắm, tự mình chơi một lát là được, cô biết vì sao tôi chọn điều chế thuốc không? Rõ ràng là công nghệ điều chế thuốc được coi trọng hơn điều chế thuốc trung y, có tiền hơn nhiều.” Diệc Thanh Thanh nói với hàm ý sâu xa.
Tuy biểu cảm của cô thâm trầm, nhưng trong lòng đã sớm vui đến nở hoa.
Lý Mộng Tuyết bị hù sửng sốt một lát, ngây ngốc nhìn Diệc Thanh Thanh.
Đây là chị em của cô ấy sao?
Cô ấy có tài đức gì, mà có thể có chị em lên được phòng khách xuống phòng bếp, cầm kỳ thi họa tinh thông mọi thứ như thế?
Còn có gì cô không biết không?
Diệc Thanh Thanh tiếp tục nói:
“Thực ra ông ngoại của tôi là lão trung y, tôi cũng kế thừa y bát của ông, nhưng mà lúc trước mọi người đều đòi đánh trung y, hiện giờ không thể làm ra nghề y, cho nên tôi học điều chế thuốc trung y, đường cong cứu quốc, cũng coi như là học có điều dùng đi! Tôi có thể làm trung y hay không không quan trọng, nhưng nhiều phương thuốc cũ như thế, không thể luôn để nó phủ bụi đúng không? Những phương thuốc mỹ dung dưỡng nhan thì thôi, những phương thuốc trị bệnh cứu người không kém thuốc tây cũng nên phát huy tác dụng của nó. Cho dù là đổi biện pháp trung dược tây chế, tôi cũng phải cho chúng nó tạo phúc cho đời.”
“!!!” Cái gì mà trung dược tây chế, tạo phúc cho đời?
Lý Mộng Tuyết nghe xong chỉ cảm thấy hình tượng của chị em tốt càng lớn hơn, cô ấy bội phục lý tưởng vĩ đại của đồng chí Tiểu Kim Hoa, nhưng mà cô ấy vẫn càng quan tâm một chuyện hơn:
“Phương thuốc mỹ dung dưỡng nhan? Phương thuốc trung y ư? Dùng được không?”