Diệc Thanh Thanh cảm thấy cơm khoai lang đỏ lúc trưa mình ăn khá ngon có khả năng là vì khoai lang đỏ của thôn Hưởng Thủy vốn ngon, không phải vì đánh dấu ra.
Bởi vì gà nướng này ngửi mùi thì thơm, ăn thì không kinh diễm như vậy, chỉ gọi là tạm được, cảm thấy trình độ bình thường.
Cô thực sự không nghĩ tới là kỹ thuật nướng BBQ của Vân Cô Viễn không được, bởi vì nguyên liệu anh chuẩn bị, còn có bề ngoài của gà nướng đều không có vấn đề gì.
Diệc Thanh Thanh bởi vì giữa trưa mới ăn cơm nên chỉ ăn cánh gà, có lẽ hai người này còn chưa ăn cơm trưa, cô ăn ké chút thịt chủ yếu là muốn nếm thử xem gà của hệ thống ăn vào sẽ có hương vị gì, đồng thời báo thù bị mổ lúc trước.
“E rằng chú Hữu Căn sắp tới, tôi đi trước đây.” Diệc Thanh Thanh ăn xong định đi trước.
“Đi đi đi đi, chuyện ở nơi này đừng để lộ ra ngoài!” Cao Bắc Trụ nhắc nhở một câu, cậu ta nhọc lòng quá nhiều mà!
Diệc Thanh Thanh lười để ý tới cậu ta, nói với Vân Cô Viễn: “Đồng chí Vân, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Vân Cô Viễn khẽ gật đầu.
“Anh Vân, đẹp như vậy sao?” Cao Bắc Trụ thấy Vân Cô Viễn nhìn chằm chằm bên ngoài lều, ngay cả thịt cũng không ăn hai miếng.
Vân Cô Viễn bất ngờ quay đầu lại nhìn, ánh mắt nguy hiểm.
“Làm sao vậy? Có gì không đúng ư?” Cao Bắc Trụ cảm thấy ánh mắt của anh Vân quá đáng sợ.
“Nể mặt cậu gọi tôi là anh Vân, nhắc nhở cậu một câu, về nhà nói với cha mẹ cậu sớm một chút nhọc lòng chuyện đối tượng giúp cậu đi, trông cậy vào cậu chắc chắn vững chắc là độc thân.” Sau khi Vân Cô Viễn nói xong, cũng đứng dậy rời đi: “Nhớ rõ dọn đẹp đồ một chút.”
“Đối tượng ư? Chuyện này liên quan gì tới gà?” Cao Bắc Trụ gãi đầu: “Thôi, còn có thịt chưa ăn hết, mặc kệ trước.”
…
Khi Diệc Thanh Thanh đi tới bên ngoài trường tiểu học, từ xa đã thấy có người đứng bên cạnh đất phần trăm mình dọn dẹp ra.
“Chú Hữu Căn, chú tới nhanh như vậy ạ?” Cô chạy nhanh tới.
Bên cạnh đất phần trăm đã có núi đất vàng, còn có một bó cây kê, còn có khuôn gỗ làm gạch, có lẽ là đi tới đi lui mấy chuyến.
Khi Diệc Thanh Thanh xuống núi đặt ít rau dại và củi lửa vào sọt, Triệu Hữu Căn nhìn thấy cô cõng đồ hỏi:
“Giữa trưa cháu lên núi nhặt củi ư?”
Diệc Thanh Thanh gật đầu: “Củi trong nhà không đủ dùng ạ.”
Triệu Hữu Căn gật đầu, chỉ đống đất bên cạnh:
“Chú đã chuẩn bị xong, xây tường ngoài không cần chú trọng như trong phòng, hôm nay xây làm gạch đất xong, phơi khô cả đêm, lại thêm nửa ngày, chiều ngày mai chú có thể xây cho cháu. Nhưng mà cửa sâu này, bây giờ làm hay là?”
“Bây giờ làm ạ.” Diệc Thanh Thanh đặt sọt của mình sang một bên: “Cháu giúp chú, làm cửa ra cháu cũng tiện đưa nước trà cho chú.”
“Không cần, không cần, cháu đứng một bên nhìn đi, lát nữa sẽ làm xong cho cháu.” Triệu Hữu Căn không đám để cô làm, nhỡ đâu không đập cẩn thận, phòng của cô sẽ hỏng mất.
Triệu Hữu Căn nói vị trí cắt xong, sau đó bận việc.
Chỉ một lát sau, đã làm ra được cổng tò vò một người có thể tiến vào.
Diệc Thanh Thanh và chú Hữu Căn chuyển đất đá đập ra sang một bên, sau đó vào nhà rót nước.
Buổi sáng cô nghĩ tới buổi chiều buổi chiều có người tới làm việc, nên đã pha một bình nước đường, đặt trong lu nước.
Lúc này rót một cốc nước to, uống vào mát lạnh, còn có chút vị ngọt, thoải mái tươi mát còn không ngấy.
Bát nước là bát gỗ, mới đầu Triệu Hữu Căn còn chưa nhìn ra, uống một hớp to vào bụng miệng mới cảm thấy mùi vị không đúng, chẹp miệng:
“Cháu tiêu pha quá rồi.”
Ông ấy xây tường không phải làm miễn phí, có thể lấy được hai tệ!
Nhà ai làm việc cũng không hào phóng như thế, còn pha nước đường uống, hôm nay đống bùn này phải dẫm nhiều mấy lần, làm rắn chắc một chút, dù sao người ta cũng tiếp đãi như vậy.
Diệc Thanh Thanh cũng là thông qua tiếp xúc lần trước mới biết Triệu Hữu Căn và lão thợ mộc đều là người thành thật, bạn kính ông ấy ba phần, ông ấy sẽ không được nước làm tới, trái lại vì có chút bất an mà báo đáp lại, lúc này mới quyết định chiêu đãi bọn họ thật tốt.
Tương lai còn phải ở nông thôn mấy năm, tạo dựng quan hệ tốt với các thôn dân là điều đương nhiên.
Đặc biệt là đám hương thân tương đối thuần phác.
Dù sao trong khoảng thời gian này cô thấy được rõ, uy thôn Hưởng Thủy xa xôi bần cùng, nhưng còn tính non xanh nước biếc, đất đai phì nhiêu.
Khi thu hoạch không tốt thường xuyên ăn không đủ no, nhưng năm đó khi mất mùa khắp nơi, bên này không đói chết nhiều người.