Nhưng mà giữa mọi người cũng không có giao lưu nhiều, một khi chia tay với đối tượng, quan hệ sẽ tách ra.
Giống như Trịnh Hiểu Long, lúc trước mọi người cũng là một tổ chức, cùng nhau hành động, nhưng mà sau khi anh ta chia tay với Lý Mộng Tuyết, những người khác sẽ không còn liên lạc gì với anh ta nữa.
Loại vấn đề liên quan tới ích lợi này, đề phòng bọn họ là bình thường, anh ta cũng vui vì Lai Lai có người bạn che chở cô ấy như vậy.
Anh ta vội vàng tỏ thái độ, tạo hảo cảm với đối tượng mình và đám chị em của cô ấy:
“Anh cũng muốn giúp đỡ, không ràng buộc ủng hộ sự nghiệp của Lai Lai nhà chúng ta, đều tính hết cho cô ấy, dù sao sau này nhà chúng tôi cũng do cô ấy quản lý kinh tế!”
Tiền Lai Lai trừng anh ta một cái, tức giận nói: “Nói linh tinh gì thế, bát tự còn chưa xem đâu đã tính như vậy!”
“Lai Lai, chúng ta đã sớm chính thức xác nhận quan hệ yêu đương, như vậy tính là một nửa, lại gặp phụ huynh, nhận được sự đồng ý của trong nhà, như vậy có tính là nửa đúng không? Hiện giờ em có sự nghiệp muốn phấn đấu, lại tính là nửa nữa, cho nên bát tự ít nhất đã có hơn nửa, còn thừa lại là đợi tốt nghiệp kết hôn!” Trần Chí Hòa không biết xấu hổ nói.
Tiền Lai Lai: “…”
“Anh câm miệng đi!”
Những người khác: “Ha ha ha!”
Diệc Thanh Thanh cười vô cùng vui vẻ, trước đây Trần Chí Hòa cẩn thận yêu thầm, yêu đều không phát hiện anh ta thích, đến sau đó lì lợm la liếm theo đuổi tới tay, bây giờ xem như tìm được tử huyệt của Lai Lai.
Cô mềm lòng, cho nên da mặt dày là tuyệt đối có thể chiếm được tiện nghi từ chỗ Lai Lai.
Hai người này như oan gia hoan hỉ, khá thú vị.
“Đồ đạc trong tiệm tôi bao, tính cho Thanh Thanh nhà tôi.” Vân Cô Viễn đột nhiên nói.
Cô gái của anh, không thể kém bất cứ người nào!
Diệc Thanh Thanh không cười nổi:
“Em có tiền, không thiếu chút cổ phần này, không cần anh bán mình làm đồ! Hơn nữa làm đồ đạc rất mệt, còn là miễn phí! Nếu anh cố chấp muốn làm, vậy tính là trong tiệm mua từ chỗ anh!”
Cô luyến tiếc để A Viễn làm nhiều đồ như vậy!
Nhà mình thì thôi, mình làm càng hợp tâm ý, trong tiệm thì thôi, cô rất hẹp hòi!
“Tiểu Kim Hoa, đừng phá hủy tính tích cực của đồng chí Vân có được không, cô là đại phú bà, nhưng mà cửa hàng quần áo nhỏ của chúng ta vẫn còn rất nghèo. Tinh thần vui vẻ phụng hiến này của đồng chí Vân rất tuyệt, đừng nhỏ mọn như vậy được không.” Lý Mộng Tuyết nhỏ giọng nói.
“…” Diệc Thanh Thanh trừng mắt, không chút lưu tình nói: “Chị em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, một chữ, ‘không làm’!”
“Hừ, trọng sắc khinh bạn.” Lý Mộng Tuyết cũng không phải có chấp muốn Vân Cô Viễn làm đồ đạc trong tiệm miễn phí, chỉ trêu đùa Diệc Thanh Thanh mà thôi, cô ấy có ý xấu nhắc nhở cô một câu: “Chị em à, ‘không’, ‘làm’, đây là hai chữ, giáo viên toán tiểu học biết cô như vậy, có khả năng sẽ khóc mất!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Tuy vừa rồi cô có vẻ rất ngốc, giáo viên toán tiểu học có khóc hay không cô không biết, nhưng mà hiện giờ cô rất muốn nhìn Đại Kim Hoa khóc, cho nên cô nói:
“Mọi người đều tỏ thái độ, đồng chí Cao, anh có ý gì không?”
Cao Ứng Hòa đang đầu óc như gió lốc, nghĩ xem mình có thể giúp được gì: “…”
Lý Mộng Tuyết trừng cô một cái: Tiểu Kim Hoa cô không nói võ đức! Sao có thể đốt lửa lên trên người Ứng Hòa nhà tôi?
Cô ấy đoạt đáp lời: “Ứng Hòa rất bận, không biết rõ khi nào sẽ chấp hành nhiệm vụ, đâu có thời gian?”
“Hừ! Trọng sắc khinh bạn!” Giọng điệu thần thái của Diệc Thanh Thanh đều đo nắn vừa vặn tốt, người mù đều có thể nhìn ra được cô đang bắt chước giọng điệu trào phúng cô của Lý Mộng Tuyết vừa rồi.
Lý Mộng Tuyết không cam lòng yếu thế: “Cô mới trọng sắc khinh bạn!”
“Hai người các cô người tám lạng người nửa cân, đều trọng sắc khinh bạn.” Tiền Lai Lai tự nhận là mình nói một câu công bằng.
Vương Linh Linh cũng gật đầu: “Đúng!”
Lý Mộng Tuyết: “…”
Diệc Thanh Thanh quyết định xóa đề tài này:
“Không còn sớm nữa, các cô ở trên xe lửa e rằng cũng không ăn ngon, đói bụng rồi đúng không? Chúng ta chuẩn bị làm cơm trưa đi, Mộng Tuyết mang cá tới, chỗ tôi còn có dưa chua tự mình làm, hôm nay chúng ta hầm cá ăn đi!”