Ưu thế tiên tri của cô ấy có thể cho cô ấy một bắt đầu tốt đẹp, nhưng mà cô ấy lấy gì bảo vệ?
Vậy cần thiết chính là cơ hội học tập ở đại học Đế Đô giúp cô ấy tăng tố chất và năng lực cá nhân.
Diệc Thanh Thanh: “???”
Cô không biết mình trở thành quả cân trên người đồng chí Đại Kim Hoa từ khi nào, vừa nhìn thấy cô đồng chí Đại Kim Hoa không còn phiêu nữa.
Nói ra, còn tràn ngập cảm giác thành tựu.
Trong nguyên thư, đồng chí Đại Kim Hoa học học viện điện ảnh, học biểu diễn, nhưng mà đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, cuối cùng còn không làm công việc liên quan, như vậy đều có thể mở công ty quần áo ra dáng ra hình.
Hiện giờ cô ấy còn nỗ lực học tài chính, còn có vầng sáng của nữ chính, Diệc Thanh Thanh cảm thấy mình đầu tư đồng chí Đại Kim Hoa, để cô ấy làm việc, mình phủi tay làm chưởng quầy chỉ đợi nằm lấy tiền quả thực là mua bán kiếm ổn không lỗ vốn, nói không chừng đồng chí Đại Kim Hoa còn có kinh ngạc vui mừng lớn hơn nữa cho cô!
Kết thúc liên hoan, trước khi đám đồng bọn nhỏ rời đi, Diệc Thanh Thanh đặc biệt cổ vũ đồng chí Đại Kim Hoa rau hẹ lớn số 1:
“Chăm chỉ học tập! Mỗi ngày hướng về trước!”
Lý Mộng Tuyết: “?”
Tiểu Kim Hoa lại đang phát điên gì thế?
Sau khi cuộc họp của bốn đóa Kim Hoa kết thúc, trong đầu đều là hình ảnh tốt đẹp cùng nhau làm giàu, cùng nhau làm phú bà.
Nhưng mà đợi khai giảng, trái tim ngo ngoe rục rịch đã bị biển học tập như núi bao phủ, bọt sóng cũng không lật lên một chút.
Chuyện cửa hàng quần áo này người nào cũng không nhắc lại, một lòng nhào vào học tập, chỉ có thỉnh thoảng ở thư viện nhìn thấy mấy từ, sẽ nghĩ tới có thích hợp lấy ra đặt tên cửa hàng hay không.
Chỉ có Lý Mộng Tuyết bận rộn hơn nhiều vào chủ nhật so với năm trước, thời gian liên hoan cùng mấy bọn họ đều ít đi không ít, một lòng nhào vào chợ đen kiếm tiền, tính toán nhân khoảng thời gian này kiếm thêm một khoảng, đến lúc đó lấy ra nhập vào cổ phần cửa hàng quần áo.
Học kỳ này Diệc Thanh Thanh cũng không khác gì học kỳ trước, vẫn học công nghệ điều chế thuốc và trung y điều chế thuốc.
Tuy nghỉ đông lần này bận hơn nghỉ hè nhiều, nhưng mà học tập không sót chút nào, ít nhất môn học điều chế thuốc không bỏ tiết nào.
Cho nên học kiêm tu hai môn vẫn thành thạo, thậm chí nương theo tự do lên lớp, sáng tạo càng nhiều thời gian tự chủ học tập cho mình hơn.
Học kỳ này ngoại trừ ngày nghỉ, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn sẽ về tứ hợp viện ở hẻm La Cổ, còn lại khi đi học đều ở bên đường Học Phủ, Vân Cô Viễn đạp xe chở cô đi học.
Ngồi trên ghế sau xe đạp, nắm lấy góc áo của Vân Cô Viễn, gió lướt qua, cảm giác xoang mũi đều là mùi hương đặc biệt trên người anh.
Căn nhà nhỏ cách trường học đặc biệt gần, còn có xe đạp, rất nhiều lúc hai bọn họ thậm chí còn tới trường học sớm hơn các bạn học trọ ở trường, đến căn tin trước bọn họ một bước.
Bởi vì tới sớm, đám Diệc Thanh Thanh luôn có thể cướp được vị trí mà bọn họ thường ngồi.
Cô và Vân Cô Viễn đều sẽ dựa theo khẩu vị của những người khác, gọi bữa sáng giúp bọn họ, như vậy bọn họ vừa đến căn tin là có thể ăn cơm luôn, không cần đi xếp hàng, tiết kiệm không ít thời gian.
Hôm nay Lý Mộng Tuyết tới muộn hơn thường ngày không ít.
“Làm sao vậy? Hôm qua lại thức đếm đọc sách nên dậy muộn à?” Diệc Thanh Thanh hỏi cô ấy.
Lúc trước Lý Mộng Tuyết nói với đám chị em tốt áp lực học tập của mình, tự xưng là mình thường xuyên chui vào trong chăn bật đèn pin học tập, quầng thâm mắt rất đậm, trên thực tế cô ấy ở trong không gian siêu thị sáng ngời học tập.
“Vừa rồi lại có người đưa thư tình cho tôi, nên chậm trễ một lát.” Lý Mộng Tuyết thở hổn hển nói.
“Ai thế?” Diệc Thanh Thanh, Tiền Lai Lai và Vương Linh Linh tò mò hỏi.
Ba đứa bé đáng thương, từ trước tới nay chưa từng nhận được thư tình người lạ đưa cho, lần nào cũng lấy chuyện của Lý Mộng Tuyết ra nói cho đã nghiền.
Cho dù chuyện này xảy ra lần thứ ba, bọn họ vẫn cảm thấy có hứng thú.
“Khoa khác, nhờ người ta đưa tới, tôi đã bảo người ta trả lại.” Lý Mộng Tuyết không cảm thấy vui vẻ chút nào, lúc mới đầu còn cảm thấy mới lạ, sau này thì cảm thấy phiền phức: “Đều đã có bạn trai, vì sao các cô không có người ở bên cạnh vẫn an bình như thế? Đặc biệt là Thanh Thanh, trông xinh đẹp, học tập còn giỏi, vì sao không có ai tìm cô?”