“Đúng vậy.” Vẻ mặt Lý Mộng Tuyết buồn rầu: “Vất vả lắm mới nghĩ ra được tên, lại không được sao?”
Sao mở cửa hàng khó như thế, bắt đầu từ lúc nghĩ tên đã rối rắm như vậy?
“Hay là dùng con số chữ hán “bát thất ngũ nhất” đi?” Tiền Lai Lai đề nghị.
“Được đấy được đấy, cứ quyết định như vậy đi!” Lý Mộng Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
“Được! Vậy tôi dành thời gian viết mấy chữ các cô chọn đi.” Diệc Thanh Thanh không có băn khoăn.
Vương Linh Linh: “Cửa hàng quần áo bát thất ngũ nhất! Tên hay!”
“Hay là tên là cửa hàng quần áo tinh phẩm bát thất ngũ nhất? Có vẻ chất lượng quần áo của chúng ta càng tốt hơn một chút!” Lý Mộng Tuyết lại đột phát ý tưởng.
Những người khác: “Đúng là thế! Thêm hai chữ tinh phẩm cảm giác đúng là khác biệt!”
Vì thế tên cửa hàng lại biến thành “cửa hàng quần áo tinh phẩm bát thất ngũ nhất”.
Lý Mộng Tuyết: “Thanh Thanh, mấy chữ bát thất ngũ nhất và cửa hàng quần áo tinh phẩm phân tách ra, bát thất ngũ nhất mới là tên nhãn hiệu của chúng ta, phải nổi bật chút, cửa hàng quần áo tinh phẩm là phân loại cửa hàng.”
Diệc Thanh Thanh: “Đã biết đã biết!”
Lại là chuyện lớn, Lý Mộng Tuyết cười giống y như kẻ ngốc: “Ha ha! Đi thôi, đến nhà Thanh Thanh thử váy mới đi!”
Khi mùa hè vừa tới Diệc Thanh Thanh đã bắt đầu làm váy dạo phố cho bốn đóa Kim Hoa bọn họ, thực ra tháng trước đã làm xong, chẳng qua vẫn luôn không lấy ra, chính là chuẩn bị khi nghỉ hè lấy ra, mọi người cùng nhau mặc ra đường chơi.
“Thanh Thanh, là váy kiểu gì thế?” Vương Linh Linh hỏi: “Là sườn xám sao? Mẹ tôi có một chiêc sườn xám cũ rất đẹp, năm đó người ta tới kiểm tra, sợ xảy ra chuyện nên đốt đi, chỉ để lại một bức ảnh chụp mặc sườn xám.”
“Sườn xám đúng là đẹp, nhưng hiện giờ vẫn quá chói mắt, tôi chỉ làm váy bình thường mà thôi.” Diệc Thanh Thanh nói.
Váy liền áo thực ra là từ ngữ tiếng Nga dịch âm sang, là váy liền áo nữ anh hùng Liên Xô mặc, niên đại này còn chưa có cách nói váy liền áo.
Ở niên đại này váy có rất nhiều kiểu, cổ áo viền tròn, chữ V, cổ tròn, áo sơ mi... tay áo thì có ngắn tay, dài tay.
Bình thường có siết eo, rất nhiều người đeo thắt lưng.
Vải dệt hoa văn bình thường thuần một màu, kẻ ngang, kẻ sọc, hoa nhỏ.
Váy thì dài quá đầu gối.
Đợi khi tới số 112 đường Học Phủ, Diệc Thanh Thanh bị đám chị em đẩy vào phòng ngủ của cô, ba vị đồng chí nam bị chặn ngoài cửa.
Bọn họ khóa cửa lại, kéo rèm, sau đó thúc giục Diệc Thanh Thanh: “Thanh Thanh, nhanh lên, nhanh lên, váy đâu?”
Diệc Thanh Thanh mở rương ra, lấy một chồng váy xếp chỉnh tề ra: “Đây là của Mộng Tuyết, đây là của Lai Lai, đây là của Linh Linh, cái này là của tôi, thử xem đi!”
Thực ra cô không thêm gì đó khc người, chỉ tốn chút công sức vào kích cỡ và màu sắc hoa văn.
Chủ yếu dùng màu là màu vàng nhạt và màu lam nhạt.
Lý Mộng Tuyết và Tiền Lai Lai thì màu lam nhạt làm chủ, màu vàng điểm xuyến.
Lý Mộng Tuyết có chút cá tính, là váy liền áo tay phồng thiên kiểu nước Pháp, thắt lưng màu vàng nhạt, trước ngực có ba cúc áo giả màu vàng nhạt cỡ móng tay làm trang trí.
Tiền Lai Lai càng bảo thủ hơn chút, là váy liền áo áo sơ mi chân chính, nhưng mà cúc áo chỉ trên eo, cúc áo là cúc áo thật, cúc áo nhỏ màu đen, có siết eo, nhưng không có thắt lưng, chẳng qua thay bằng dải lụa màu vàng nhạt buộc vào.
Diệc Thanh Thanh và Vương Linh Linh thì màu vàng nhạt làm chủ, màu lam điểm xuyến.
Vương Linh Linh cũng là váy liền áo tay áo phồng lên cổ tròn, kiểu thắt lưng không khác Lý Mộng Tuyết lắm, nhưng mà là màu lam nhạt.
Diệc Thanh Thanh thì là váy liền áo ngắn tay cổ tròn, nhưng mà cổ áo bao quanh ren màu lam, hai sườn eo có hai dải lụa màu lam, có thể buộc sau lưng.
Toàn bộ đều là váy thường thấy cuối năm nay, chẳng qua màu sắc tươi sáng hơn, vải dệt sờ vào vô cùng thoải mái.
Mấy người cởi quần áo trên người mình ra.
“Thanh Thanh, dáng người của cô thật đẹp!”
“Linh Linh, cô phát dục cũng không tệ lắm!”
“Mộng Tuyết, eo cô thật nhỏ!”
“Lai Lai, chân cô thật dài!”
…
Thưởng thức dáng người của đám chị em xong, mới mặc váy mới vào, đi đến trước gương trên tủ quần áo soi.
Lại cô nhìn tôi tôi nhìn cô, sau đó cùng nhau phát ra tiếng thét chói tai vui sướng.
Nhà chính bên ngoài, ba vị đồng chí nam ngồi vây quanh bàn, không nói một lời, nghe thấy tiếng vang trong phòng không hẹn mà cùng cầm cốc uống một ngụm nước, gương mặt đỏ bừng.