“Con nhóc chết tiệt này, con chạy đi đâu thế? Sinh bệnh còn chạy linh tinh!” Triệu Hương Lan kéo cô tới trước mặt, vươn tay thử nhiệt độ trên trán cô.
“Mẹ, con không sao, nằm nhàm chán quá mới đi dạo một lát. Chúng ta xuất viện đi, đừng tốn tiền làm gì.” Diệc Thanh Thanh nhìn thấy mồ hôi trên trán Triệu Hương Lan, một tiếng mẹ này gọi cam tâm tình nguyện.
Xưởng dệt cách bệnh viện không gần, mẹ cô tới nhanh như vậy, có lẽ là làm xong vội vàng tới đây.
“Lời con nói không tính toán gì hết, đi tìm bác sĩ khám hãy nói.” Triệu Hương Lan nghĩ một lát, lại bổ sung thêm: “Chuyện xuống nông thôn con đừng lo lắng, con cứ dưỡng bệnh đi, đến xưởng dệt làm thay ca cho mẹ. Dù sao chị dâu con mang thai, mẹ phải ở nhà trông chừng cô ta một thời gian.”
Diệc Thanh Thanh thật sự cảm động, cũng đáng tiếc thay nguyên chủ.
Người mẹ này thật sự rất tốt với cô ấy, hiện giờ còn muốn khoan trái tim của mẹ mình.
“Mẹ, con là tự nguyện xuống nông thôn, mẹ yên tâm đi con có thể thích ứng, hơn nữa không phải còn có cha con sao? Con xuống nông thôn trước, nếu ở nông thôn thật sự quá khổ, con nhất định sẽ viết thư tố khổ với cha mẹ, đến lúc đó cha mẹ còn có thể mặc kệ con sao? Hơn nữa chưa chắc đã chịu khổ đâu, nghe nói Đông Bắc nhiều lương thực, nói không chừng còn gửi về cho cha mẹ ấy chứ. Công việc này mẹ cứ làm đi, đừng cho bất cứ ai.”
Triệu Hương Lan nghe thấy thế thì nhìn con gái: “Con nói thật ư?”
Con gái thế nào bà ấy còn không hiểu ư?
Cô chính là nghĩ mọi người đều tốt, mới nghe người ta dỗ dành, tin tưởng xuống nông thôn là đi hưởng phúc, lúc này bệnh nặng như vậy chắc chắn là biết chân tướng bị dọa sợ.
“Con nói thật, mẹ đừng nghĩ chuyện để con làm thay công việc của mẹ nữa, nghĩ giúp con xem xuống nông thôn thì mang gì mới tốt, rất nhiều chuyện còn cần mẹ giúp con đấy!” Diệc Thanh Thanh kiên định nói lần nữa.
Chuyện làm thay công việc không dễ như mẹ cô nói, ngay cả chị dâu kia của cô, nếu biết được sẽ gây sự một trận mất.
Hiện giờ cô ta mang thai, tất cả mọi người phải nhường cô ta, Diệc Thanh Thanh cảm thấy vẫn nên xuống nông thôn trước thì hơn.
Ít nhất chuyện xung quanh địa điểm xuống nông thôn, trước khi xuyên qua cô đã đọc rất rõ ràng, xem như là nơi nửa quen thuộc.
Hơn nữa hiện giờ là mùa hè năm 74, năm 77 khôi phục thi đại học, thi đỗ đại học, mùa xuân năm 78 là có thể trở về thành phố, cùng lắm là hơn 3 năm gần 4 năm.
“Con gái của mẹ trưởng thành, biết thương người khác rồi.” Triệu Hương Lan vui vẻ sờ đầu con gái bà ấy: “Con yên tâm đi, công việc của mẹ vĩnh viễn giữ lại cho con. Nếu con sống ở nông thôn quá vất vả, thì trở về làm thay mẹ. Chị dâu kia của con cũng không phải người khiến người ta bớt lo, trong khoảng thời gian này con đi ra ngoài tránh Lưu Mỹ Lệ cũng được, tránh cho cô ta ỷ vào mang thai cho con sắc mặt. Đợi cô ta sinh xong, xem mẹ thu thập cô ta kiểu gì!”
Diệc Thanh Thanh gật đầu, đúng là thiếu thu thập, có thể nói nguyên chủ là do Lưu Mỹ Lệ gián giết hại chết.
Triệu Hương Lan tìm bác sĩ tới kiểm tra một lần, còn muốn bỏ tiền mua ít thuốc thường dùng, đến lúc đó để con gái bà ấy mang xuống nông thôn.
Bác gái Hứa ở bên cạnh âm dương quái khí trào phúng: “Một món hàng phải bù thêm tiền, đâu cần tiêu nhiều tiền như vậy?”
Triệu Hương Lan không chút khách sáo mắng lại:
“Bà mà không sinh ra món hàng phải bù thêm tiền, thì ở bệnh viện kiểu gì? Thực sự thất vọng đau khổ thay con gái bà, hơn nữa không tốn tiền nhà bà, bà đau lòng cái khỉ gì?”
“Món hàng phải bù thêm tiền!” Cháu trai của bác gái Hứa học vẹt nói.
Diệc Thanh Thanh cười xấu xa với đứa nhóc kia:
“Buổi sáng ăn trứng gà ngon thật! Đứa bé nào đó nhìn tới nước miếng chảy ra.”
Cháu trai của bác gái Hứa lập tức khóc to.