Kỹ thuật lái xe của anh thụt lùi hay không anh không biết, nhưng mà bản lĩnh trả đũa của cô gái nhỏ lại tăng lên.
Chẳng qua muốn anh nói thẳng tay cô ảnh hưởng đến anh anh cũng không muốn, mỗi lần cô tới gần đều rất trân quý, anh luyến tiếc từ chối, anh cũng rất thích dáng vẻ cô chơi xấu.
Nhưng mà lá gan của cô gái nhỏ lớn thì thôi, anh cần phải bảo vệ tốt điểm mấu chốt, không thể để cô chịu thương tổn, chẳng qua cần rèn luyện năng lực nhẫn nại của anh.
Vân Cô Viễn hít sâu một hơi, nỗ lực ổn định nỗi lòng, bắt đầu đạp xe.
Một phần lực chú ý đặt vào tình hình giao thông, nắm chặt tay lái trong tay, lực chú ý khác thì đặt vào đôi tay bên hông và cô gái nhỏ sau người.
Anh không nhìn đều biết, chỉ sợ hiện giờ người nào đó đang cười trộm?
Nhưng mà lần trước không sờ được cơ bụng, có lẽ lần này sờ được đúng không?
Không biết cô có hài lòng không?
Xe đạp xóc nảy một cái, Vân Cô Viễn không kịp né tránh một cái hố nhỏ.
Khụ khụ, không thể suy nghĩ, càng nghĩ cảm giác tồn tại của đôi tay kia càng thêm mãnh liệt, còn tiếp tục như thế, anh sợ mình thực sự đạp xe ngã xuống mương mất!
Đồng chí Vân càng cứng đờ, Diệc Thanh Thanh càng thả lỏng, lá gan càng lớn, tay không an phận chút nào.
Cô thường xuyên muốn đổi tư thế, di chuyển một chút, giống như tư thế ôm hiện giờ không thoải mái, đổi động tác thoải mái hơn.
Diệc Thanh Thanh không dám lén chọc hoặc sờ trên đường cái, nhưng cô dựa vào thay đổi tư thế khác nhau, “trong lúc lơ đãng” cảm nhận được cơ bụng của đồng chí Vân, mỗi một múi cơ bụng đều rất mê người.
Cô không che giấu, cô cũng là người thích người dáng đẹp, co thèm chảy nước dãi ba thước dáng người của đồng chí Vân.
Nhưng mà cô không dám quá mức, tay nhỏ chỉ dám chạm vào bốn múi cơ bụng phía trên, không dám dịch xuống một chút.
Khiêu vũ ở trên dây thép phải có kỹ xảo, nhảy đứt dây thép thì cô xui xẻo mất.
Vân Cô Viễn cảm thấy đường về nhà ngày hôm nay quá dài, khi đến cửa nhà anh mồ hôi đầy đầu, trước ngực, vai lưng đều tẩm ướt mồ hôi.
Diệc Thanh Thanh lại cảm thấy tốc độ về hôm nay đặc biệt nhanh, chạng vạng gió vô cùng thoải mái, khiến cô chưa đã thèm.
Nhưng mà sau khi đến cửa nhà, cô không dám tác quái nữa, nhảy xuống xe nhảy nhót đi mở cửa, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.
Vân Cô Viễn nhìn dáng vẻ không tim không phổi của người nào đó thì nghiến chặt răng.
Xem ra cô đã quên, trí nhớ của anh rất tốt, bây giờ châm lửa, anh đều sẽ nhớ kỹ.
Đợi sau này có thể, anh sẽ tính toán rõ ràng chuyện này với cô.
Diệc Thanh Thanh mới tìm được chìa khóa, cắm chìa khóa vào ổ khóa, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh, cô run lẩy bẩy nói:
“Tê, tối nay hơi lạnh, không hổ là tết Trung Nguyên.”
Kế tiếp còn có chuyện chính, Diệc Thanh Thanh không tiếp tục trêu chọc đồng chí Vân.
Câu cá này ấy à, dây cũng không thể luôn túm chặt, cần buông lỏng mới không tốn sức lực bắt được con cá làm đồ ăn trong đĩa.
Diệc Thanh Thanh dùng nguyên liệu nấu ăn đã sớm chuẩn bị làm một bữa tiệc sinh nhật phong phú cho đồng chí Vân.
Nguyên liệu nấu ăn là cô xử lý trước, rửa xong cắt xong, có thể trực tiếp bắt đầu nấu.
Tiết kiệm được phân đoạn chuẩn bị, cho dù bữa cơm này rất phong phú nhưng tốc độ cũng nhanh, trời còn chưa tối đã làm xong.
Đồ ăn nấu hơi nhiều, nhưng mà khi bày lên bàn thì mỗi món đều múc một ít, dù sao chỉ có hai bọn họ.
Đồ ăn lượng nhiều như vậy hai bọn họ ăn không hết, làm ít mấy món thì không thể hiện ra được vẻ long trọng.
Cho nên mỗi món chỉ múc một ít, phần còn lại đều để trong không gian tùy thân giữ tươi, sau này khi muốn ăn có thể lấy ra ăn dần.
Ăn cơm xong, chính là hoạt động hiến tế tết Trung Nguyên không thể thiếu mỗi năm của Diệc Thanh Thanh.
Diệc Thanh Thanh kéo Vân Cô Viễn đi đến góc sân Đông Bắc, quen cửa quen nẻo sắp xếp chậu than, phân chia vật phẩm tế, sau đó đốt.
Hiện giờ cô là người thành thục đốt vàng mã.
Giống với những năm khác, nhưng thêm một ít người cần tế bái.
Ví dụ như cô hồn dã quỷ trong giếng ở đường Học Phủ, còn có cô Điền dạy cô may vá.