“Nhanh đi lên đi!” Tiền Đa Đa vỗ em gái mình.
“Hay là để em tự đi đi.” Tiền Lai Lai cảm thấy quá xấu hổ.
“Cô muốn vứt bỏ tôi à?” Diệc Thanh Thanh vô cùng đáng thương lên án cô ấy.
Nhìn tư thế của đồng chí Vân, cho dù có vị trí trống, cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Chỉ có cô biết, đồng chí Vân đã sớm không còn là cừu con lúc trước, hiện giờ anh là một con sói xám, tóm được cơ hội là muốn bắt nạt cô!
Tiền Lai Lai: “…”
Cuối cùng cô ấy vẫn do dự ngồi lên ghế sau, tay nhỏ nắm chặt ghế dưới người, cố gắng dịch về sau một chút, hạ thấp cảm giác tồn tại, không quấy rầy tới đôi “thần tiên quyến lữ” ở phía trước.
Cô ấy lập tức cảm thấy ghế sau giống như có kim nhọn đâm, tràn ngập không được tự nhiên.
“Ngồi ổn, đi đây!” Vân Cô Viễn dẫm chân lên bàn đạp, xe di chuyển.
Diệc Thanh Thanh: “!!!”
Cô cắn chặt môi, mới khiến mình không thét chói tai.
Thị giác ngồi ở phía trước đánh sâu vào không phải ngồi phía sau có thể so sánh, hơn nữa cô còn ngồi trên thanh ngang, cho dù được đồng chí Vân vòng quanh người, cô vẫn luôn có loại ảo giác mình sắp bị ngã xuống, rất…
Rất kích thích.
Một lúc lâu cô vẫn chưa thích ứng, sau đó hoàn toàn thả lỏng.
Ngoại trừ hơi cộm mông, có chút thẹn thùng ra, ngồi phía trước còn khá vui.
Tổ hợp bọn họ như vậy, suốt đường đi khiến không biết bao nhiêu người kinh ngạc rớt cằm.
Có người cảm thấy mới mẻ, có người cảm thấy đồi phong bại tục, nhưng mà có rất nhiều thiếu niên, cô gái được dẫn dắt, từ đó về sau trên đường Đế Đô xuất hiện càng nhiều cô gái thích ngồi thanh ngang xe đạp.
Vất vả lắm mới tới trường học, Tiền Lai Lai lập tức nhảy xuống khỏi xe chạy mất, giống như phía sau có chó đuổi theo.
Khi Diệc Thanh Thanh xuống xe, nhẹ nhàng véo eo đồng chí Vân:
“Xem anh dọa Lai Lai kìa! Đừng cho rằng em không biết anh đã sớm có dự mưu!”
“Em không thích sao?” Vân Cô Viễn cúi đầu.
Diệc Thanh Thanh: “…”
“Thích thích, hừ! Đi học đi!”
Biết rõ anh là sói xám, nhưng anh vừa giả vờ đáng thương cô vẫn mềm lòng.
Vừa mắng thầm trong lòng anh ỷ vào gương mặt này mới không kiêng nể gì như thế, vừa hận mình sao lại bị anh ăn gắt gao.
Đi thật xa, mới dám nắm chặt tay nhỏ giọng cứu vãn mặt mũi của mình: “Anh đợi đó cho em, đợi sau này anh già đi, thành ông già xấu, xem em thu thập anh thế nào!”
“Yên tâm, anh sẽ nỗ lực già rồi cũng thành ông già đẹp trai đến mức khiến em luyến tiếc thu thập.”
“Sao anh đi bên này?”
Vân Cô Viễn chỉ phía trước: “Anh muốn đi vệ sinh trước.”
Diệc Thanh Thanh: …
Cuộc sống này đúng là khó khăn quá mà!
Còn ông già đẹp trai?
Đẹp cái đầu anh!
Đẹp tới mấy cũng là ông già, còn có thể tiếp tục mê hoặc được cô sao?
Không có khả năng!
…
Buổi chiều tan học xong, Diệc Thanh Thanh đi tìm Lý Mộng Tuyết, Tiền Lai Lai đi tìm Vương Linh Linh, lần lượt nói với bọn họ chuyện chị Đa Đa đã tới.
Sau đó mấy người tụ tập lại, đến bên đường Học Phủ đón Tiền Đa Đa, sau đó cùng nhau ngồi xe bus công cộng đến phố Kim Mã.
Lý Mộng Tuyết vốn là người vô cùng chờ mong Tiền Đa Đa tới, Diệc Thanh Thanh lại nói trước với cô ấy Tiền Đa Đa rất giỏi ăn nói, có tiềm chất làm tiêu thụ, thì càng mong đợi.
Đợi gặp người chân chính, cô ấy lập tức thích.
Thẩm mỹ không tệ, cách ăn mặc này, đặt ở đời sau đều không hết thời, chắc chắn có thể làm ngành quần áo này được!
Mấy người càng nói càng hợp, đợi xuống xe bus đều sắp thành người một nhà.
Ba vị đồng chí nam ở phía sau nhìn đủ.
“Tình hữu nghị của con gái, tới thật nhanh!” Trần Chí Hòa không nhịn được nói.
Tạ Thế Diễn gật đầu:
“Chúng ta cũng nên học tập bọn họ, các anh không cảm thấy mấy chúng ta quá lạnh nhạt sao? Đều quen nhau lâu như thế, bọn họ có tổ chức Kim Hoa, có phải đồng chí nam chúng ta cũng nên có tổ chức hay không?”
“Được rồi, đi nhanh đi, đồng chí Vân đều sắp không thấy bóng dáng.” Trần Chí Hòa tốt bụng nhắc nhở.
Anh ta không cần có tổ chức gì đó đâu!
Loại học tập này không cần thì hơn!
Tới cửa tiệm, Lý Mộng Tuyết vô cùng chủ động lấy chìa khóa ra: “Để tôi mở cửa, tôi mở cửa cho!”
Cô ấy mở khóa cửa, cạch một tiếng mở cửa hàng ra: “Tang tang tang tang… Hoan nghênh đồng chí Tiền Đa Đa của chúng ta đến Đế Đô, gia nhập đại gia đình của chúng ta! Vỗ tay!”
“Bốp bốp bốp!” Những người khác sắm vai là máy móc trục trặc không có tình cảm.
Tiền Đa Đa bị dọa sợ, lại nhìn thấy khẩu hiệu hoan nghênh to bằng giấy đỏ dán trong tiệm: “…”
Ngay sau đó cô ấy được Lý Mộng Tuyết treo đóa hoa hồng to do tổ chức chuẩn bị, còn có phần thưởng kinh điển của hoạt động là ca tráng men và khăn lông, cùng với giấy khen to.