“Thông minh của con bé đều đặt vào đọc sách, nếu không phải cũng ở nơi đó, sao lại nói nơi đó y như nhà mình? Nghỉ hè đã mua nhà, bây giờ mới nói, trong chuyện này không có quỷ tôi còn lâu mới tin! Con bé là tôi sinh ra, tôi còn không hiểu con bé sao?” Triệu Hương Lan nghĩ thôi là đau lòng.
Diệc Kiến Thiết nghĩ một lát thấy cũng đúng, lập tức không ngủ được, vèo một cái ngồi dậy:
“Tôi đã bảo tên nhóc Vân Cô Viễn này còn cần khảo sát mà! Lúc trước trong thư thề son sắt ‘phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp’, hiện giờ lại gạt Thanh Thanh sống cùng cậu ta! Xem lần này tôi tới có đánh cậu ta một trận không!”
Triệu Hương Lan thấy thế, vội vàng trấn an:
“Ai da, lão Diệc, ông nghĩ nhiều quá đó, nếu thực sự tới bước ấy, con gái ông bảo chúng ta đến Đế Đô ăn tết, không phải là bắt tại trận sao? Không thấy trong thư nói là ‘căn nhà to’ à? Chúng ta đều có thể ở được, vậy thì chắc chắn nhiều phòng, tôi đoán hai đứa không ở chung một phòng.”
“Thật sao?” Diệc Kiến Thiết vô cùng lo lắng.
Không ở chung một phòng, ông ấy lập tức cảm thấy không nghiêm trọng như thế.
“Chắc chắn là như vậy, con gái tôi là sinh viên giỏi của đại học Đế Đô, có thể ngốc như thế à? Ở cùng một phòng chịu thiệt là con bé!” Triệu Hương Lan nói.
“Chuyện này nói ngốc là bà, nói không ngốc cũng là bà.” Diệc Kiến Thiết đều bị nói mơ hồ.
“…” Triệu Hương Lan bị nghẹn họng: “Tôi thích nói sao thì nói!”
“Haizz, ngày mai tôi và Chí Cương cùng đi mua phiếu, chúng ta vẫn nên nhanh chóng đến Đế Đô một chuyến xem tình hình cụ thể đi. Nếu tên nhóc Vân Cô Viễn kia thực sự dám bắt nạt Thanh Thanh của chúng ta, xem tôi thu thập cậu ta hay không!” Diệc Kiến Thiết nói: “Bà cũng phải nói với Thanh Thanh, con gái thì phải bảo vệ bản thân.”
“Tôi biết mà!” Triệu Hương Lan nói.
“Ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa!” Diệc Kiến Thiết lật người ôm lấy bà ấy.
…
Đại học Đế Đô, ngày yết bảng.
Số 8 phố Kim Mã.
Diệc Thanh Thanh kết thúc tiết học buổi sáng, vừa vặn hôm qua bọn họ đã hẹn thời gian rời giường, cô đứng dậy gọi:
“6 giờ! Rời giường!”
Hôm nay không cần Diệc Thanh Thanh vén chăn từng người, cô vừa mới dứt lời, những người khác lập tức mở mắt, vội vàng tỉnh dậy.
“Các chị em, nhanh rời giường trang điểm! Hôm nay chúng ta là biển quảng cáo hình người, cần phải ngăn nắp chỉnh tề!” Lý Mộng Tuyết nhanh chóng mặc quần áo bên trong vào, run lẩy bẩy xuống giường.
Bọn họ tính toán hôm nay đi xem thành tích, đồng thời đi phát tờ đơn.
Cho nên chuẩn bị hôm nay mặc quần áo trong tiệm, trang điểm, mặc như vậy càng có sức thuyết phục hơn.
Không có biện pháp, điều kiện có hạn, trên tờ đơn chỉ có chữ, cho dù nội dung viết hấp dẫn tới mấy, luôn kém có người mẫu, đành phải để người phát tờ đơn đền bù khuyết thiếu hình ảnh.
Hôm qua bọn họ đã chọn quần áo xong, đều là kiểu tương đối thích hợp với bọn họ, mỗi người mặc vào đều không giống nhau, còn đặc biệt chuẩn bị phối hợp tốt.
Mấy người mặc áo khoác lông, rửa mặt xong, Lý Mộng Tuyết còn dựa theo phong cách của bọn họ, chải kiểu tóc đẹp cho bọn họ.
“Xong!” Lý Mộng Tuyết vỗ tay: “Tôi lại trang điểm nhẹ cho các cô, thì hoàn mỹ!”
Cô ấy trang điểm là trang điểm nhẹ, trang điểm xong Vương Linh Linh và Tiền Lai Lai đều sợ ngây người:
“Sao có cảm giác không thay đổi gì, nhưng lại cảm thấy thay đổi rất nhiều, đẹp hơn không ít như vậy!”
“Các cô để mặt mộc đều rất xinh đẹp, là kiểu mỹ nữ, hơi trang điểm một chút đương nhiên sẽ vô cùng xinh đẹp.” Lý Mộng Tuyết nói.
Bên Diệc Thanh Thanh, Lý Mộng Tuyết chỉ kẻ mày cho cô, sau đó bôi ít son môi, khiến đôi môi phấn nộn hơn không ít.
Bên kia các đồng chí nam cũng thay áo khoác lông, ngay cả Cao Ứng Hòa đều đặc biệt xin nghỉ mấy ngày, tới đây giúp đỡ.
Sau đó nam nữ hội hợp, từng đôi nắm tay nhau đi tới trạm xe bus công cộng.
Mỗi người đi ngang qua đều không nhịn được bị bốn đôi tuấn nam mỹ nữ hấp dẫn ánh mắt, đầu tiên là bị dáng vẻ của bọn họ hấp dẫn, khí chất tốt hấp dẫn, sau đó chú ý tới quần áo trên người bọn họ.
Thời buổi này mọi người đều rất nhiệt tình, còn chưa ra khỏi phố Kim Mã đã có người tới hỏi:
“Đồng chí, cửa hàng bách hóa lại ra hàng mới sao? Bao nhiêu tiền thế?”