“Vì sao lại nói như thế? Bản tính của anh là gì?” Vẻ mặt Vân Cô Viễn không hiểu.
“Bản tính của anh chính là hận không thể… Hận không thể nuốt em…” Diệc Thanh Thanh cảm thấy hiếm khi có thể mở miệng, nói mơ hồ không rõ: “Hận không thể nuốt em vào bụng!”
“Em nói rất đúng cũng không đúng.” Vân Cô Viễn cố nén cười: “Anh là sói muốn hủy em đi nuốt vào bụng, nhưng anh không khoác da cừu, anh vẫn luôn là sói, chẳng qua rất biết nhẫn nại mà thôi.”
Hai chữ “nhẫn nại” cuối cùng, anh nghiến răng nhấn mạnh.
Trong lòng Diệc Thanh Thanh thấp thỏm, cảm thấy có chút hoảng hốt.
Lưu trình bình thường không phải là anh nên phản bác, cô tiếp tục thuyết phục sao?
Sao lại lập tức thừa nhận rồi?
Còn nghiến răng nghiến lợi như thế, giống như muốn hủy cô ngay tại chỗ nuốt vào bụng!
Không nên bàn lại đề tài này, dễ dẫn lửa thiêu thân!
“Chuyện đó, đồ ăn đã chuẩn bị xong, em chuẩn bị đi nấu, anh trông lửa đi.” Diệc Thanh Thanh cứng đờ chuyển đề tài.
Vân Cô Viễn gật đầu, không trêu đùa cô nữa.
Thịt vừa vào nồi, mùi thơm lập tức bay ra ngoài.
Tiểu Tuệ và Tư Tư chơi ở vườn hoa cùng chảy nước miếng, tay nắm tay, bước chân ngắn nhỏ chạy về phía phòng bếp.
Hai đứa bé ngồi ở ngạch cửa phòng bếp không nhúc nhích, cũng không mở miệng quấy rầy, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm bệ bếp, tay nhỏ ôm bụng, dáng vẻ y như con mèo nhỏ thèm ăn trông rất thú vị.
Diệc Thanh Thanh nhìn thấy trái tim mềm nhũn, sau khi cải thảo vào nồi, đã gần như sắp nấu xong nên gọi:
“Tiểu Tuệ, Tư Tư, lại đây nếm thử hương vị giúp cô!”
Thường ngày hai đứa bé được dạy dỗ rất tốt, cho dù thèm ăn, trước khi đồ ăn bưng lên bàn cũng không đưa ra ý muốn ăn trước, càng không ăn vụng, nếu không sẽ vì không lễ phép mà bị mẹ đánh tay.
Nhưng mà cô bảo bọn họ tới giúp nếm thử hương vị mà!
Hai cô nhóc do dự, cùng quay đầu nhìn về phía mẹ.
Tô Thải còn có thể không biết hai bọn họ nghĩ gì sao?
“Cô mời các con giúp nếm thử hương vị, các con không ăn thì hơi thất lễ.”
Hai cô bé nhếch miệng cười!
Vội vàng chạy tới bên cạnh cô đợi đút.
Diệc Thanh Thanh chọn hai miếng thịt nạc mỡ đan xen, thổi một lát, sau đó đút cho hai bọn họ:
“Thế nào, ăn ngon không?”
Quai hàm của hai cô bé phình to, cái đầu nhỏ gật nhẹ: “Thật ngon!”
Đồ ăn quá ngon!
Sau khi trở về bọn họ phải khoe với đám đồng bọn nhỏ, cô mình không chỉ biết vẽ truyện tranh, còn nấu thịt siêu cấp ngon!
Tiểu Tuệ lớn hơn một chút, còn nhớ mình là tới giúp nếm thử hương vị, không biết học được từ đâu nói một câu:
“Không mặn không nhạt, không ngọt không cay, vừa vặn ngon!”
Một câu chọc mọi người cười to.
Đứa bé luôn nói vô tư như vậy.
Thịt khô hầm cải thảo nấu cũng đơn giản, rất nhanh đã chuẩn bị ăn cơm.
Vân Cô Viễn chủ động muốn uống hai chén với cha vợ, cầm một bầu rượu lên bàn.
“Hôm nay bác không uống rượu, buổi chiều còn phải đi ra ngoài dạo nữa, uống say đi kiểu gì?” Cha Diệc từ chối.
Vân Cô Viễn nghĩ là ông ấy đang khách sáo, anh biết cha vợ thích uống rượu ngon:
“Giữa trưa chúng ta không uống nhiều lắm, chỉ uống chén nhỏ, không chậm trễ chuyện này ạ!”
Anh nói xong thì rót một chén rượu nhỏ, đưa cho cha Diệc.
Cha Diệc khịt mũi, cố gắng tiếp nhận, miệng còn nói: “Nói không uống là không uống, sao cháu rót nhanh như thế!”
Bị vợ trừng một cái, ông ấy vội sửa lại: “Thôi, cháu muốn uống thì bác uống cùng cháu một chén, nói trước chỉ một chén!”
“Cha, rượu này thật thơm, cha muốn uống thì uống, đâu cần đẩy tới đẩy lui, Tiểu Vân lại không phải người ngoài!” Diệc Chí Cương nói.
Dù sao anh ta cũng không thích uống rượu, đồ ăn ngon như vậy, ăn thêm hai bát cơm không tốt hơn sao/
Cha Diệc: “…”
“Câm miệng con lại!”
Có thể để lại chút mặt mũi cho cha con không?
Vân Cô Viễn nói chỉ uống một chén, thì thực sự một chén, cũng không có ý chuốc say cha vợ.
Tửu lượng của cha Diệc không bằng Vân Cô Viễn, nhưng một chén rượu nhỏ vẫn được.
Chầu cơm này ăn người lớn và trẻ em đều thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, Diệc Thanh Thanh sắp xếp bọn họ về phòng ngủ trưa:
“Thời gian còn sớm, mọi người ngồi xe lửa lâu như vậy, ngủ một lát đi ạ, dưỡng đủ tinh thần, chúng ta lại đến trong tiệm, đến lúc đó dạo xong thì cùng trở về với đám Mộng Tuyết.”
Bọn họ thực sự hơi mệt mỏi, đặc biệt là cha Diệc, mẹ Diệc và hai đứa bé, ở trên xe lửa cho dù thay phiên nghỉ ngơi, cũng không thể nghỉ ngơi tốt.
Mấy ngày ngồi xe như thế, mệt mỏi đều tích lũy ra.