Không nghĩ tới chị dâu cô quyết đoán như vậy, cô còn chưa nói chị dâu đã có ý tưởng này.
“Chị dâu, để em nói với chị, hiện giờ có tranh đua làm buôn bán, chỉ cần không phải sản phẩm quá kém, tám chín phần mười đều lãi, hơn nữa lợi nhuận không nhỏ. Bởi vì thị trường hiện giờ là cầu lớn hơn cung, có nhu cầu thì có tiền kiếm, ý tưởng này của chị em ủng hộ 100%!” Diệc Thanh Thanh lập tức nói với vẻ chắc chắn.
“Thực ra mấy chị em bọn em trước khi làm buôn bán cũng đã cẩn thận suy nghĩ, buổi chiều em dẫn mọi người đi dạo khắp nơi, mọi người nhìn xem trước, buổi tối trở về em lại nói cho chị.”
“Vậy thì tốt quá.” Tô Thải vốn muốn nghe ý kiến của em chồng, cô đọc nhiều sách, còn có kinh nghiệm, mạnh hơn cô ấy nhiều.
Buổi chiều Diệc Thanh Thanh dẫn cô ấy đến những nơi hộ cá thể mở cửa hàng tương đối nhiều, phố Kim Mã là một chỗ, nhưng mà chị dâu cô đã xem qua.
Nơi khác cô cũng biết một chút, đều là Lai Lai khi quan sát đối thủ cạnh tranh nói cho bọn họ nghe.
Tuy hiện giờ cả Đế Đô vẫn chưa có ai có thể nhanh chóng xử lý vấn đề nguồn cung cấp quần áo và tài chính để mở cửa hàng quần áo, nhiều nhất là bán đồ ăn, phần lớn là bày quán bán, thuê cửa hàng rất ít.
Nhưng mà tương lai bọn họ cũng liên quan tới thực phẩm, đều quan sát cũng có chỗ lợi.
Thực ra cũng không đi quá nhiều nơi, xem mấy tiếng là xong, người ta kiếm cơm cũng sẽ không nỡ để bạn hỏi thăm quá nhiều, chỉ có thể xem đại khái.
Khi trở về mới hơn 4 giờ, những người khác đều chưa trở về.
Diệc Thanh Thanh lập tức trò chuyện với chị dâu.
Vân Cô Viễn và anh Diệc đều ở bên cạnh, nhưng mà một người im lặng nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện, một người không nghe hiểu chuyên tâm chăm sóc hai đứa bé.
Tô Thải nói một ít ý tưởng của mình sau khi xem qua chiều nay:
“Chị thấy đa số hộ cá thể đều bán đồ ăn, ví dụ như bánh nướng, tào phớ, bánh bao… Còn có chính là bán tay nghề, ví dụ như sửa xe đạp, vẽ tranh… Nhưng mà cho dù bán đồ ă cũng có ưu điểm của bán đồ ăn, có chỗ hơn người. Hơn nữa có ít người mở được cửa hàng như bọn em, phần lớn đều là quầy hàng nhỏ, chị cân nhắc làm buôn bán, vẫn nên chọn cái mình am hiểu, mạnh hơn người khác thì người khác mới có thể tới mua. Ngoài ra quầy nhỏ chi phí thấp, bước đầu làm quầy hàng nhỏ, có phải tương đối đảm bảo hay không?”
“Chị dâu quá thông minh!” Diệc Thanh Thanh không chút bủn xỉn giơ ngón tay cái với cô ấy.
Buổi chiều khi cô dẫn bọn họ đi dạo, đều không nhắc nhở gì, chị dâu đã tự mình nhìn ra được chuyện này đã thật sự không dễ dàng.
Có sức quan sát này, chị dâu muốn làm chút buôn bán nhỏ, cho dù không có cô, dựa vào bản thân cô ấy cũng có thể thành!
Nhưng mà có cô ở đây, có thể khiến chị dâu bớt đi đường vòng.
“Chị dâu, em kiến nghị chị làm từ đồ ăn, mỗi ngày mọi người đều phải ăn gì đó, nhu cầu phương diện này vĩnh viễn cao. Cộng thêm chi phí thấp, bày quán cũng dễ làm, lợi nhuận cũng cao.” Diệc Thanh Thanh nói.
Tô Thải gật đầu: “Chị cũng có ý tưởng này, nhưng mà nghĩ xem bây giờ bán gì mới tốt, còn cần mạnh hơn người khác nữa.”
Diệc Thanh Thanh vỗ tay cô ấy: “Chuyện này có em! Em dạy chị mấy phương pháp kho, không phải sẽ có đặc sắc sao?”
Cô có nhiều phương pháp kho lắm, đủ loại khẩu vị, lấy mấy thứ này ra ngoài bán hoàn toàn không thành vấn đề, cũng không chậm trễ sau này mở xưởng thực phẩm với đám Lý Mộng Tuyết.
Hơn nữa bọn họ không tính toán làm đồ ăn, chỉ tính toán làm gia công thực phẩm, bán đồ ăn vặt…
“Vịt quay?” Tô Thải chỉ nhớ rõ Thanh Thanh làm vịt quay là ngon nhất.
Diệc Thanh Thanh lắc đầu:
“Món này nguồn cung cấp nguyên liệu chỉ sợ không dễ giải quyết, còn chi phí cao, trình tự làm việc phức tạp, không thích hợp bày quán nhỏ. Sau này mở rộng quy mô thì được, nhưng hiện giờ mới làm, vẫn nên làm đồ kho tương đối thích hợp, nhiều người mua nổi.”
“Như vậy à.” Tô Thải gật đầu, làm đồ ăn sợ nhất là không bán được, để hỏng thì không thể bán.
Bên Nam Bình, vẫn có quá ít người mỗi bữa có thể ăn thịt, cô ấy cũng không tìm được nơi mua được nhiều thịt như thế.
Nhưng mà cô ấy nhìn ra em chồng đã sớm có ý tưởng, nên chủ động hỏi:
“Thanh Thanh, em giúp chị đưa ra chủ ý đi! Đến lúc đó buôn bán tính mọi người cùng làm, chúng ta cũng làm như cửa hàng quần áo, làm cổ phần chia hoa hồng. Em bỏ phương pháp, bọn chị bỏ lực, kiếm tiền chúng ta chia đôi! Chị viết giấy làm bằng chứng cho em!”