Việc buôn bán còn chưa bắt đầu, hiện giờ đám chị dâu cũng không có khả năng mạo hiểm vì chuyện này dọn đến Đế Đô, cho nên vẫn phải tìm nguyên liệu từ bên Nam Bình.
Phía tây Nam Bình có mấy làng chài nhỏ gần biển, hơn nữa cô nhớ rõ nhà mẹ đẻ của mẹ chị dâu ở làng chài, nói không chừng còn có quan hệ.
Thời buổi này rong biển khô không đáng tiền, chi phí bước đầu thấp như vậy, thích hợp tích lũy một số khách hàng nguyên thủy nhất.
Ở nông thôn cũng có không ít gia đình nuôi gà, chẳng qua mỗi nhà đều giới hạn số lượng, cho nên số lượng trứng gà có hạn.
Nhưng chỉ cần nuôi, chắc chắn sẽ tích lũy trứng gà, bỏ tiền thu mua cũng không có vấn đề gì, chẳng qua chi phí hơi cao một chút.
Mới đầu làm như vậy, cô sợ chị dâu bỏ quá nhiều vốn vào, nhỡ đâu xảy ra vấn đề gì thì không tốt.
Tuy Diệc Thanh Thanh có tự tin đối với phương pháp nấu đồ kho của mình, nhưng mà làm đồ ăn cạnh tranh lớn, nhỡ đâu có người giở trò, không giải quyết tốt còn có khả năng xảy ra ngoài ý muốn.
Cho nên mới đầu nhập ít một chút, kiếm một khoản trước, đảm bảo trước.
Nghĩ tới đây, Diệc Thanh Thanh lại nói với chị dâu một số chuyện cần chú ý khi nấu đồ ăn, lấy ví dụ nhiều tình huống bất lợi, tận lực giúp cô ấy tránh thoát khỏi nguy hiểm.
Tô Thải nghe được thì liên tục gật đầu, còn tìm Diệc Thanh Thanh muộn bút vở, nghiêm túc ghi hết lại những lời cô nói.
Vân Cô Viễn rót liên tục ba chén trà cho Diệc Thanh Thanh, cô mới nói xong:
“Hầu như chỉ có như vậy, em nghĩ cách kiếm ít rong biển khô và đồ kho trở về, tranh thủ mấy ngày ăn tết sẽ dạy chị làm mấy món này. Trọng điểm vẫn là ở cách phối gia vị, rất dễ làm.”
“Cảm ơn em, Thanh Thanh, hôm nay em nói cho chị nghe, trong lòng chị đã hiểu rõ hơn nhiều.” Tô Thải nói.
“Đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà, hơn nữa em còn được chia cổ phần nữa! Em ước gì chị có thể sử dụng phương pháp nấu ăn của em làm mưa làm gió trong buôn bán, như vậy em nằm không cũng có thể kiếm tiền!” Diệc Thanh Thanh cười ha ha.
Cô thực sự rất vui!
Tuy nói như thế có chút ngượng ngùng, nhưng vì ngoài ruộng của cô lại có thêm một rau hẹ tốt, thật sự là chuyện quá tốt!
Chị dâu vừa nhìn là người đáng tin cậy!
Vừa khiến người trong nhà kiếm được tiền, cô còn được chia hoa hồng, một công đôi việc, không còn chuyện gì có thể tốt hơn!
Rau hẹ như vậy cô ước gì có thể tới nhiều thêm một người!
“Ha ha, nằm không cũng kiếm được tiền ư? Cách nói này của em thật thú vị!” Tô Thải cười nói.
“Khụ khụ, đều là học được từ Mộng Tuyết, cô ấy luôn có mấy từ mới vô cùng thú vị.” Diệc Thanh Thanh mặt không đỏ tim không đập nhanh ném nồi, lại cảm ơn đồng chí Đại Kim Hoa, cô ấy có công lớn trong việc che giấu giúp một nữ phụ như cô.
Lý Mộng Tuyết mới đóng cửa hàng tan làm hắt xì một cái, trên gương mặt tràn ngập nghi ngờ nói thầm một câu:
“Người nào đang mắng mình thế?”
…
Mấy ngày trước tết trong tiệm làm hoạt động, rất bận, Diệc Thanh Thanh đã sớm nói với đám Lý Mộng Tuyết, buổi tối mấy ngày này tới nhà cô.
Lúc trước Diệc Thanh Thanh nói bọn họ ăn tết ở nhà mình, Lý Mộng Tuyết tặng một đống hàng tết cho cô, cũng tịch thu của cô bao nhiêu tiền, nói là bọn họ cũng phải ăn nên chia đều giúp cô.
Nhưng mà nhiều đồ như thế mấy ngày tết đâu ăn hết được, đơn giản là mấy ngày nay bận, đều đến nhà mình cho náo nhiệt chút.
Buổi tối Diệc Thanh Thanh nói với Lý Mộng Tuyết chuyện chị dâu cô muốn mở quán nhỏ bán đồ kho, tìm cô ấy đặt ít gia vị và rong biển khô, còn nói với cô ấy có khả năng sau này thường xuyên đặt đồ.
Lý Mộng Tuyết lập tức đồng ý, cô ấy thích bán đồ cho chị em mình nhát, vừa có thể kiếm khoản thu nhập thêm, vừa rất nhẹ nhàng, không có nguy hiểm, không cần lo lắng đề phòng.
Biết Diệc Thanh Thanh muốn dạy chị dâu cô làm đồ kho, sáng ngày hôm sau Lý Mộng Tuyết trở về nhà mình một chuyến, đưa gia vị tới, còn tặng Diệc Thanh Thanh không ít chân gà, cánh gà, cánh vịt… trên đơn đặt hàng của cô.
Cô ấy suy nghĩ dạy nấu ăn, dù sao cũng phải có thành phẩm xuất hiện, sớm lấy gia vị, sớm nấu đồ ăn, ăn tết lại có thêm mấy món mới, ha ha…
Diệc Thanh Thanh thật sự không làm cô ấy thất vọng, tối đó trên bàn cơm xuất hiện món ăn mới.