Trần Chí Hòa về nhà ăn tết trước, cô ấy và Tiền Đa Đa mua vé mùng 1 về Hải Thị, tính toán nhân thời gian cửa hàng quần áo trang trí thì về Hải Thị thăm cha mẹ.
Năm nay Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn mua vé về Nam Bình từ sớm, chia hoa hồng không lâu, hai người rời khỏi Đế Đô.
Năm nay là năm đầu tiên gây dựng sự nghiệp của chị dâu, trong nhà gửi thư tới nói quán đồ kho của Diệc gia kinh doanh không tệ, mỗi ngày đồ kho bọn họ làm còn dư lại rất ít, có đôi khi người trong nhà hay đồng nghiệp cũ muốn ăn, còn phả để lại một ít, nếu không không còn.
Chị dâu bảo cô cho dù thế nào năm nay cũng phải về, không chỉ chia hoa hồng, còn phải bàn bạc khai phá món đồ kho mới cho cửa hàng đồ kho sang năm cùng với chuyện mua nhà.
Cụ thể là thế nào không nói rõ trong thư, nhưng mà gia vị quán nhỏ trong nhà dùng đều là Diệc Thanh Thanh đặt mua ở chỗ Lý Mộng Tuyết, gửi từng nhóm về nhà, mỗi cuối tuần đều gửi túi to.
Chỉ dựa vào tốc độ tiêu hao của gia vị, trong lòng cô cũng biết rõ.
Lợi nhuận của đồ kho thấp hơn cửa hàng quần áo nhiều, lợi nhuận của cửa hàng quần áo bọn cô gần như có tiền lời một nửa, đồ kho mà nói, trong nhà kho đồ ăn được 10% đã không tệ.
Quần áo trong tiệm bọn họ cũng coi như là hàng xa xỉ trong niên đại hiện giờ, nhưng đồ kho trong nhà đi theo tuyến đường lãi ít tiêu thụ mạnh, kiếm chính là tiền vất vả.
Tuy Diệc Thanh Thanh lấy phương pháp nấu đồ kho tốt, nhưng hiện giờ đa số mọi người vẫn rất tiết kiệm, đồ kho làm ngon nhưng giá vẫn cao, không có nhiều người nỡ mua, cho nên mỗi phần đồ kho có thể kiếm được rất ít.
Một quầy hàng nhỏ cộng thêm chỉ có mình chị dâu là chủ lực, cha mẹ thỉnh thoảng phụ giúp một chút, một ngày chỉ làm như vậy, cho dù đều bán hết, tổng tiền lời cũng không cao lắm, tổng lợi nhuận càng ít.
Nhưng đây là so với cửa hàng quần áo, nếu so với đi làm trong xưởng, chắc chắn hơn một mảng rộng.
Diệc Thanh Thanh cũng rất hài lòng, quán đồ kho kinh doanh tốt, anh trai và chị dâu cũng nắm giữ phương pháp làm giàu, có thể trở thành người giàu có trước tiên.
Như vậy cha mẹ còn có thể bớt lo lắng cho con trai và con gái, quan hệ gia đình cũng hài hòa.
Khi đám Diệc Thanh Thanh đến Nam Bình, mới 25 tháng chạp.
Năm nay xưởng dệt và xưởng máy móc của Nam Bình đều nghỉ đông khá dài, 24 tháng chạp nghỉ, mùng 8 tháng giêng năm sau mới đi làm.
Sau khi nghỉ, cha Diệc, mẹ Diệc còn có anh Diệc đều giúp đỡ quán đồ kho, bọn họ cũng tính toán nhân khoảng thời gian trước tết, làm nhiều đồ kho chút, kiếm thêm chút tiền, đợi năm sau lại đi làm thì bày quán.
Cho nên chỉ có anh Diệc không giúp được gì dành thời gian tới ga tàu hỏa đón Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn.
“Mẹ đang giúp đỡ ở sạp, cha ở nhà nấu cơm, chỉ đợi hai em.” Diệc Chí Cương nói.
“Mẹ và chị dâu không trở về ăn cơm ạ?” Diệc Thanh Thanh hỏi.
Diệc Chí Cương lắc đầu: “Không trở về, mấy ngày nay đang bận, chúng ta ăn xong đưa qua cho bọn họ là được.”
“Đợi lát nữa em đi cùng đi!” Diệc Thanh Thanh rất muốn nhìn xem quầy hàng nhà mình thế nào.
“Được!” Diệc Chí Cương cười nói: “May mà có em dạy làm đồ kho, quán đồ kho của Diệc gia nhà ta mới xem như yên ổn nổi tiếng ở Nam Bình! Năm sau chia hoa hồng e rằng sẽ dọa em sợ mất! Thật sự không nghĩ tới có thể kiếm được nhiều như vậy!”
“Bày quán cũng không thoải mái, không có chị dâu, tay nghề của em cũng không thể biểu hiện, hiện giờ em nhẹ nhàng là có thể thơm lây lấy chia hoa hồng thật tốt!” Diệc Thanh Thanh nói.
“Chuyện đó là đương nhiên, bày quán đúng là quá mệt mỏi, mỗi ngày chị dâu em thức khuya dậy sớm, bận đến xoay vòng, còn mệt hơn đi làm ở nhà máy, anh cảm thấy cô ấy đều gầy đi rất nhiều!” Diệc Chí Cương vẫn rất đau lòng.
Đám Diệc Thanh Thanh về nhà ăn cơm xong, thì đi đưa cơm cho mẹ và chị dâu.
Khi đến quầy hàng, nhìn mẹ và chị dâu bán đến khí thế ngất trời ở trên phố ngày mùa đông, Diệc Thanh Thanh cũng đau lòng.
Tuy đều mặc áo khoác dày, không nhìn ra có gầy đi không, nhưng mà quán đồ kho thật sự rất bận, giữa trưa qua đi, người tới còn một người tiếp đón một người.
Trời lạnh như thế, ở bên ngoài bày quán, lại bận như vậy, thật sự là vừa lạnh vừa mệt.
“Mẹ, chị dâu!” Diệc Thanh Thanh gọi một tiếng.