“Đây là tổng tiền lời, còn chưa trừ chi phí đâu.” Tô Thải nói.
“Sau khi trừ chi phí, kiếm lời bao nhiêu tiền?” Triệu Hương Lan hỏi.
Tô Thải không nhịn được cười: “Trừ đi chi phí, lợi nhuận là 11590,2 tệ, Thanh Thanh chiếm 25% cổ phần, chia 2897,55 tệ.”
Cô ấy lấy số tiền tương ứng ra, đưa cho Diệc Thanh Thanh.
“Cảm ơn chị dâu.” Diệc Thanh Thanh sảng khoái nhận lấy, số tiền này còn dễ kiếm hơn cửa hàng quần áo ở Đế Đô.
Cô ngoại trừ đưa cách làm ra, lại dạy chị dâu nấu thế nào, thật sự không cần nhọc lòng chuyện gì.
Tô Thải gật đầu với cô, lại bắt đầu kiểm kê tiền dư lại một lần, chia làm hai phần, ít hơn đẩy tới trước mặt mẹ Diệc:
“Cha mẹ, đây là của hai người, năm nay hai người cũng mệt mỏi rồi, giúp chúng con làm nhiều việc như thế, cũng chia cho cha mẹ 15%, tổng cộng là 1738,53 tệ. Cuối cùng con và Chí Cương chiếm 60%, phân 6954,12 tệ.”
Triệu Hương Lan đang đắm chìm trong vui sướng nhà con trai và nhà con gái đều kiếm được đồng tiền lớn, đột nhiên thu hoạch vui mừng nhận được đống tiền, vội vàng đẩy về:
“Chút chuyện này tính là gì, chia cổ phần cái gì? Cha mẹ giúp con trai con gái là chuyện đương nhiên, sao có thể tính toán rõ ràng như thế?”
“Nhưng mà mua sắm nguyên vật liệu, đến chuẩn bị đồ kho, còn có bày quán bán, mẹ và cha đều giúp đỡ rất nhiều. Nếu không có cha mẹ giúp đỡ, quán đồ kho chắc chắn không thể thuận lợi như thế, cũng không kiếm được nhiều tiền như thế, hiếu kính cha mẹ là chuyện đương nhiên!” Tô Thải kiên trì cho bọn họ.
Cô ấy thật sự cảm ơn cha mẹ chồng.
Khi cô ấy muốn từ chức công việc chính thức ở nhà xưởng, hai bọn họ không nói hai lời ủng hộ cô ấy, mẹ chồng còn chủ động tìm người mua công việc của cô ấy, giúp cô ấy kiếm được một khoản.
Sau này chuyện mua sắm cha chồng cũng giúp đỡ, buổi tối khi cô ấy làm đồ kho bọn họ cũng giúp đỡ nhiều.
So với cuộc hôn nhân lần trước, Diệc gia quả thực là thiên đường, cô ấy đã coi cha mẹ chồng thành cha mẹ ruột của mình.
“Đúng vậy cha mẹ, hai người cầm đi!” Diệc Chí Cương cũng nói.
“Không được!” Cha Diệc lên tiếng: “Các con tự mình có bản lĩnh, kiếm tiền thì tự mình cầm, cha mẹ có thể giúp thì giúp, bỏ chút sức lực không tính là gì. Hơn nữa cha mẹ còn chưa đến 50 tuổi, cần các con hiếu kính cái gì? Lại không phải đã già, không làm được nữa?”
“Mẹ và cha con cũng nói với Thanh Thanh như vậy, đợi cha mẹ già về hưu không có tiền tiêu, hai anh em con lại xuất lực dưỡng lão cho cha mẹ, bỏ tiền xuất lực đều là mỗi người một nửa, trước khi về hưu còn làm được việc thì không cần. Các con đều thành công, kiếm được đồng tiền lớn thì cha mẹ không cần trợ cấp cho cá con, mỗi tháng cộng lại cũng phải bảy tám chục tệ tiêu xài không hết, đâu cần các con đưa tiền?” Triệu Hương Lan nói.
Chuyện này hai bọn họ đã sớm lén lút bàn bạc, nuôi lớn hai anh em, đợi bọn họ thành gia lập nghiệp, hai người phải chăm sóc hai vợ chồng bọn họ.
Chỉ cần không phải già đến mức không dậy nổi, thì cố gắng không tạo thành gánh nặng cho đám nhỏ.
Diệc Thanh Thanh cũng gật đầu: “Mẹ nói với em như thế, bên cửa hàng quần áo của em kiếm được tiền, cũng muốn nhét tiền cho cha mẹ, nhưng mẹ đều trả lại hết.”
Hiện giờ nói tới chuyện này cô vẫn có chút cạn lời!
Đến nay cô nhét tiền lần nào cũng không thành công, còn bị mẹ nhét phí sinh hoạt nhiều lần.
Dùng cách nói của mẹ cô để nói chính là hiện giờ cô còn là sinh viên, chưa lập gia đình, chưa lập nghiệp, cha mẹ cho phí sinh hoạt là lẽ đương nhiên.
Lúc trước khi anh trai cô đi học nghề, bọn họ cũng cho phí sinh hoạt.
Quả nhiên một bát nước đủ đầy bình, chặn hết tất cả mâu thuẫn gia đình có khả năng xuất hiện.
Cô không cam lòng bổ sung một câu: “Cha mẹ không nhận tiền của em, chúng em dốc sức mua đồ hiếu kính bọn họ, đồ mua rồi thì không được trả lại, không nhận cũng phải nhận!”
Tô Thải nhớ tới mỗi tháng em gái gửi đồ về đều gửi túi to, bỗng nhiên hiểu rõ gì đó, nhận được dẫn dắt:
“Cha mẹ, vậy không chia cổ phần cho cha mẹ nữa.”
Triệu Hương Lan: “…”
Thôi, tùy bọn họ đi, con cái có lòng hiếu thảo, cũng có thực lực, mua đồ cho hai vợ chồng bọn họ cũng không có gì.
Nhưng nếu người nào dám mua nhiều lãng phí, cũng đừng trách đến lúc đó bị bà ấy véo tai!”
“Vậy con và Chí Cương chiếm 75% cổ phần, được 8692,65 tệ.” Tô Thải nói: “Kế tiếp con lại tính nguyên vật liệu mua sắm cho năm sau, thuê người cũng cần để ra chi phí, dư lại có thể lấy mua nhà to, còn có cửa hàng.”