Dù sao hiện giờ cô có tiền không tiêu hết, mua nhà đầu tư gì đó cũng mua không ít, sau này cổ phần chia hoa hồng có thể kiếm được càng nhiều tiền, bắt đầu sớm một chút, thì có thể giúp đỡ càng nhiều người hơn.
Cần chú ý duy nhất chính là, Diệc Thanh Thanh không hiểu biết rõ phương diện từ thiện lắm, cô cũng sợ dẫm hố.
Cô tiêu tiền, tiền cũng cần thiết dùng lên người những người cần thiết mới được.
Cho nên cô mới quyết định bắt đầu từ trường học cũ ở quê nhà, ít nhất các thầy cô cũ ở trường cũng là người cô tương đối hiểu biết, đều là giáo viên tốt đáng tin tưởng.
Có bọn họ giúp đỡ mình sàng lọc học sinh tương ứng, cô có thể an tâm hơn nhiều.
“Thanh Thanh à, em có lòng như vậy, thầy thay các đàn em của em cảm ơn em!” Loan Bình trịnh trọng khom lưng hành lễ với Diệc Thanh Thanh: “Thầy kiêu ngạo vì em! Đi, thầy dẫn em đi tìm hiệu trưởng Trịnh, xin hiệu trưởng khen ngợi em trước mặt toàn trường, em đáng giá nhận được vinh dự này!”
Diệc Thanh Thanh nhanh chóng tránh lễ của thầy Loan, liên tục xua tay từ chối:
“Thầy Loan, em sẽ đi thăm hỏi hiệu trưởng, khen ngợi thì thôi, em tính toán thông qua các thầy cô và trường học giúp đỡ đàn em có khó khăn, nhưng cũng không tính toán khiến phần giúp đỡ này thành gánh nặng đối với bọn họ. Mọi người không cần nói thân phận người giúp đỡ bọn họ, chỉ cần bọn họ dùng cơ hội học tập này thật tốt, nghiêm túc học tập tri thức, khiến tương lai của mình càng tốt hơn là được!”
Đây là ý tưởng suy nghĩ cặn kẽ của cô, có đôi khi người giúp đỡ thân thiết quá với người được giúp đỡ cũng không tốt.
Dù sao ngoại trừ chuyện tri ân báo đáp, mọi người vui mừng ra, còn có bi kịch nông phu và rắn.
Xử lý không tốt, nếu người giúp đỡ biết người mình giúp đỡ vong ân phụ nghĩa cũng sẽ đau lòng, người được giúp đỡ biết thân phận của người giúp đỡ, lưng gánh ân tình như thế cũng cảm thấy khó chịu.
Diệc Thanh Thanh chỉ muốn khi mình thừa lực có thể giúp đỡ người khác, cô hưởng thụ quá trình trợ giúp này, cũng không kỳ vọng người được trợ giúp sau này báo đáp cô.
Thậm chí cô cũng không kỳ vọng người mình giúp đỡ sau này thành người rất lợi hại gì đó, cũng không cảm thấy nhất định phải có tiền đồ mới tính là đáng để cô giúp đỡ.
Mỗi người đều tự mình làm chủ, cô chỉ cho một chút tiền trợ giúp, cho bọn họ càng nhiều cơ hội lựa chọn, không có tư cách yêu cầu bọn họ sống theo phương thức cô cảm thấy tốt.
Cô chỉ hi vọng bọn họ có thể lợi dụng cơ hội học tập này, tương lai đối mặt với cuộc sống có thể có nhiều lựa chọn hơn, sống vui vẻ hơn chút, mà không phải ngay từ đầu vì nghèo khó bị nhốt đến chết trong một điểm.
Cho nên cô không muốn tiếp xúc với người được giúp đỡ, đây mới là nguyên nhân cô tìm giáo viên trước, cũng ở văn phòng nói ra ý tưởng giúp đỡ học sinh trước mặt mọi người, còn cho mỗi thầy cô phương thức liên lạc.
Bởi vì cô không tiếp xúc với những người được giúp đỡ, vì đảm bảo tiền của mình dùng đến đúng chỗ, nên để nhiều thầy cô biết việc này hơn.
Một phần là muốn đối tượng giúp đỡ sẽ rộng hơn chút, một phần khác là có nhiều người biết, thì khó khiến tất cả mọi người cùng một giuộc lừa gạt cô.
Nếu không cô hoàn toàn có thể thăm hỏi thầy cô xong, trực tiếp đi tìm hiệu trưởng nói chuyện.
Lúc này Loan Bình mới biết cô là muốn làm chuyện tốt không lưu danh, nhưng nghe băn khoăn mà cô nói cũng có thể lý giải.
Ngay sau đó Diệc Thanh Thanh đi theo thầy Loan đi gặp hiệu trưởng Trịnh, nói chuyện này.
Hiệu trưởng Trịnh là nữ hiệu trưởng mới điều tới đây năm ngoái, còn rất trẻ tuổi, hơn ba mươi.
Thực ra cô ấy cũng cảm thấy rất nhiều đứa trẻ từ bỏ học tập thật sự đáng tiếc, cũng từng lấy tiền giúp đỡ học sinh, nhưng mà năng lực có hạn, không giúp được nhiều người.
Nghe Diệc Thanh Thanh nói xong, cô ấy kích động với mắt thường có thể thấy được:
“Cô gái tốt, tôi thật sự không biết nên nói gì, tôi đảm bảo nhất định sẽ khiến mỗi một đồng tiền của em đều tiêu đúng người!”
“Thật sự là cảm ơn cô giúp đỡ, cảm ơn cô!” Diệc Thanh Thanh cười nói.
Niên đại này, thật sự có rất nhiều người đáng tin cậy!
Cô cảm thấy mình vô cùng may mắn, gặp được phần lớn đều là giáo viên và hiệu trưởng tốt như vậy.
Hiệu trưởng Trịnh thật sự là làm việc nhanh gọn, lập tức nói với Diệc Thanh Thanh điều kiện của học sinh cần giúp đỡ.
Cũng bày tỏ cô ấy quen biết hiệu trưởng của tiểu học huyện, cấp 2 huyện, thậm chí tiểu học công xã phía dưới.