Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài (Dịch Full)

Chương 804 - Chương 804: Thật Sự Không Đoán Sai

Unknown Chương 804: Thật sự không đoán sai

Hiện giờ dư dả điểm đánh dấu, cô đều thử một lần, đánh dấu trong phòng thí nghiệm của bọn họ đánh dấu ra thiết bị thí nghiệm, tới đánh dấu kho hàng nguyên liệu ra dược liệu, đến đánh dấu ở căn tin ra một suất cơm.

Đây là lần đầu tiên Diệc Thanh Thanh tới phòng tài liệu, cần 1 điểm đánh dấu để đánh dấu, Diệc Thanh Thanh đánh giá có lẽ vẫn là đánh dấu ra tài liệu trong phòng tài liệu.

Cô lựa chọn đánh dấu.

[Đánh dấu ở phòng tài liệu cho người mới ở sở nghiên cứu dược liệu, nhận được một phần tài liệu điều chế thuốc cố tình viết sai (bản đúng dùng bút đỏ sửa lại).]

Thật sự không đoán sai, nhưng mà cố tình viết sai tài liệu điều chế thuốc là có ý gì?

Còn bản sửa đúng dùng bút đỏ ghi lại, sao lại kỳ lạ như thế.

Hiện giờ không có ai theo dõi, cô lấy phần tài liệu mới đánh dấu ra được xem một lát.

Vừa nhìn là phát hiện vấn đề, chữ trong phần tài liệu này có hai màu sắc, chữ màu đen viết vô cùng không đứng đắn, tràn ngập sai sót, có tình nghi khiến người ta nhầm, mà những chỗ sai sót, đều dùng chữ màu đỏ sửa đúng lại.

Nói một cách tổng hợp, vẫn là một phần tài liệu không tệ.

Không nhìn ra được khác biệt gì, Diệc Thanh Thanh tạm thời cất tài liệu, sau đó đi xem tài liệu trong phòng tài liệu.

Cô vừa nhìn, ôi má ơi, tài liệu trong phòng đều là anh chị em với đống tài liệu cô vừa mới đánh dấu ra, chẳng qua thiếu phần sửa đúng bằng bút đỏ.

Tài liệu này đặt ở đây là cho bọn họ tham khảo, tiền bối Trần còn nói với bọn họ có gì không hiểu có thể tự mình tới tra tài liệu, nhưng mà tài liệu viết, giống như là sợ bọn họ nhanh chóng học được?

Một quyển là như thế này có thể là tài liệu có lầm, hầu như là như vậy thì tuyệt đối có vấn đề.

Diệc Thanh Thanh không tin trình độ của viện nghiên cứu thấp như vậy, sẽ viết ra tài liệu chồng chất sai sót, khiến người ta đi lầm đường, có lẽ đống thuốc này đã sớm có lưu trình chế tạo tương đối hoàn thiện.

Hơn nữa khi đánh dấu có thông báo nhắc nhở, người Diệc Thanh Thanh đều tê rần, cô đưa ra một kết luận khó tin: Tài liệu là cố ý viết sai ư?

Vì sao lại làm thế?

Làm khó dễ bọ họ à?

Khiến bọn họ không hoàn thành được nhiệm vụ trên danh sách sao?

Chẳng lẽ ấn tượng tốt của cô đối với trong sở lúc trước đều là ảo giác?

Trên thực tế các tiền bối trong sở đều rất âm hiểm, lén ngáng chân với đám tiểu bối bọn cô?

Diệc Thanh Thanh lắc đầu, sao có chuyện đó được?

Trong sở ngay cả sở trưởng đều là thầy giáo từng dạy dỗ cô, sao có thể hố bọn họ?

Trong chuyện này chắc chắn có thâm ý gì đó mà cô chưa suy nghĩ cẩn thận.

Không nghĩ ra thì tìm manh mối.

Vì thế mỗi ngày đi làm cô nương theo mượn tài liệu về phòng thí nghiệm xem, thuận tiện giải đáp nghi vấn cho những người khác.

Nửa tháng sau, cuối cùng cô cũng đọc xong hết toàn bộ tài liệu trong phòng tài liệu, bao gồm 10 loại cuối cùng cô mới bắt đầu tiếp xúc, nhưng mà chỉ giản lược chung chung.

Nhưng mà Diệc Thanh Thanh xem xong càng ngốc, mười phần tài liệu phía sau mỗi loại đều là tác phẩm lớn, chỉ lật xem thôi đã tốn không ít thời gian, càng đừng nói cẩn thận nghiên cứu.

Lấy hai loại thuốc mà cô học trong chương trình dạy học kỹ năng trong số 10 loại thuốc này, có quá nhiều ý tưởng thử nghiệm chỉ ra kết quả thất bại, không giống một phần tài liệu tham khảo điều chế thuốc, giống như là một phần tài liệu về quá trình nghiên cứu, có quá nhiều thứ lẽ ra phải được thử nghiệm và chứng minh là không khả thi.

Tám loại khác, cô tùy tiện chọn mấy loại đi hỏi giáo viên chương trình dạy học kỹ năng điều chế thuốc của mình, trên cơ bản đều bị các thầy cô mắng cho một trận, có thể thấy tài liệu thái quá đến mức như vậy.

Cô một mình nghĩ mãi không rõ, chỉ có thể nhờ người khác giúp cô nghĩ lại.

Ở phòng thí nghiệm giống như thường ngày ăn uống xong nghỉ trưa, cô triệu tập các bạn học, đóng cửa ở phòng thí nghiệm mưu đồ bí mật.

“Tôi phát hiện một chuyện rất kỳ lạ, mọi người đều cùng suy nghĩ xem.” Diệc Thanh Thanh đi thẳng vào vấn đề.

“Chuyện gì thế, thần thần bí bí như vậy, tôi tò mò muốn chết.” Tống Hòa Mỹ sốt ruột nói, lúc trước ăn cơm trưa cô đã nói một câu, khiến cô ấy quan tâm đến bây giờ.

Những người khác cũng vẻ mặt tò mò, Diệc Thanh Thanh còn có chuyện gì cần bọn họ giúp đỡ?

 


Bình Luận (0)
Comment