“Tôi đã biết, nếu đều hoàn thành nhiệm vụ, buổi chiều em bắt đầu nghỉ đi, xử lý vấn đề cá nhân thật tốt, thanh thản ổn định ra nước ngoài học tập!” Sở trưởng Hàn dặn dò một câu.
“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!” Diệc Thanh Thanh cười đi ra ngoài, đi đường đều mang theo gió, mời hết đồng nghiệp trong sở một lần xong, mới vô cùng vui vẻ thu dọn đồ ra khỏi viện nghiên cứu.
…
Ngày 12 tháng 12, chụp ảnh cưới, lúc này cuộn phim màu sắc rực rỡ còn chưa phổ biến, nhưng mà ảnh cưới của bọn họ là màu sắc rực rỡ.
Đám Lý Mộng Tuyết bỏ số tiền lớn làm ra, Tạ Thế Diễn thậm chí tự mình học tập rửa ảnh chụp kỹ thuật màu sắc rực rỡ.
Ngày 13 tháng 12, năm đóa Kim Hoa tụ tập ở nhà Diệc Thanh Thanh thử trang phục kính rượu.
Váy cưới của bọn họ đã chuẩn bị xong, là khi Lý Mộng Tuyết, Vương Linh Linh, Tiền Lai Lai và Tiền Đa Đa đến Hương Giang khảo sát cửa hàng mới mua về, mỗi người đều không giống nhau, có đặc sắc riêng.
Còn có âu phục của chú rể, cùng với lễ phục ngày đó của phụ huynh bọn họ, đều mang theo số đo đến Hương Giang mua.
Sau khi mua trở về cũng thử một lần, đều rất vừa người.
Trang phục kính rượu là sườn xám Diệc Thanh Thanh tự mình làm theo số đo của các chị em, khi đến tiệm cơm có máy sưởi, cũng không cần lo lắng mặc sườn xám sẽ lạnh.
Còn đám chú rể là kiểu áo Tôn Trung Sơn xứng với sườn xám, những người khác đều là Diệc Thanh Thanh vẽ, sau đó đến tiệm may vá làm, Diệc Thanh Thanh chỉ tự tay làm cho mình Vân Cô Viễn.
Ngày 14 tháng 12, hôn lễ tập thể của năm đóa Kim Hoa.
Số 13, số 21, số 22, số 30, số 45 hẻm La Cổ giăng đèn kết hoa, số 30 là Tiền Đa Đa tích cóp được tiền xong, Diệc Thanh Thanh tìm nhà giúp cô ấy.
Cả hẻm La Cổ, treo đèn lồng nhỏ màu đỏ từ đầu hẻm tới cuối hẻm.
Trời còn chưa sáng, năm chú rể trước ngực đeo hoa hồng đỏ đạp xe đạp mới tinh, phía sau là đội xe đạp thật dài, xuất phát từ tiệm cơm Ái Quốc Ái Dân.
Lúc này năm đóa Kim Hoa luống cuống tay chân trang điểm cho bản thân, mấy ngày hôm trước bọn họ được đồng chí Lý Mộng Tuyết chỉ đạo luyện tập không biết bao nhiêu lần, ngay cả đồ trang điểm đều là đồng chí Lý Mộng Tuyết tài trợ, chính là vì hôm nay có thể xinh đẹp một chút.
“Đón dâu tới!”
Một tiếng kêu to tràn ngập lực xuyên thấu, Diệc Thanh Thanh lập tức khẩn trương hơn, nhanh chóng kiểm tra lớp trang điểm và trang phục trên người.
Nghe thấy tiếng náo nhiệt ở bên ngoài càng ngày càng gần, cô nhìn chằm chằm cửa, trái tim không ngừng đập nhanh hơn.
Đợi A Viễn xuyên qua một đống trở ngại đứng trước mặt cô, trái tim cô lập tức an ổn lại.
“Thanh Thanh, anh tới đón em!” Vân Cô Viễn nhìn cô nhếch miệng cười.
Đây là lần đầu tiên Diệc Thanh Thanh thấy anh cười ngốc nghếch như vậy, nhưng mà có lẽ cô cũng không biết, mình cười càng ngốc hơn.
“Không thấy giày của cô dâu, không đi giày thì không thể ra cửa, chú rể mau tìm đi!”
Vân Cô Viễn cúi đầu nhìn chân cô một lát, ngẩng đầu thì thấy cô liếc mắt nhìn tủ bên cạnh, anh quay đầu lập tức tìm giày ra.
“Này này, cô dâu tiết lộ, chú rể đúng là có phúc!”
Diệc Thanh Thanh nhếch miệng cười.
Vân Cô Viễn ngồi xổm xuống đi giày cho cô, ở trong tiếng ồn ào của mọi người tiến lên ôm cô, vững vàng đi ra ngoài.
Cuối cùng Diệc Thanh Thanh được anh đặt lên nệm mềm sau xe.
Kẹo mừng rải ra ngoài, trong tiếng chúc mừng của hàng xóm xung quanh, xe đạp ổn định vững chắc đi về trước.
Tới đầu hẻm La Cổ, năm đoàn xe hội hợp, gậy tre treo cao pháo đỏ rực, trong tiếng bùm bùm, đoàn xe mênh mông cuồn cuộn đi ra ngoài.
Trên mỗi chiếc xe đạp đi theo đều đầy túi kẹo mừng, vừa đi vừa rải, rất nhiều năm sau đứa bé đi theo nhặt kẹo trưởng thành, đều nhớ rõ ngày ấy nhặt kẹo, ăn tận một tuần mới hết.
Tuy không khí phách có đoàn siêu xe đón dâu như đời sau, nhưng đi ngang qua như vậy người qua đường đều có thể cảm nhận được không khí vui mừng náo nhiệt như vậy cũng rất trân quý.
Vào ban đêm, sau khi tiệc rượu tan, đám bạn bè thân thích từ xa tới đều ở nhà khách, năm đóa Kim hoa mặc sườn xám ở bên trong, bên ngoài bọc áo khoác quân đội thật dày do đồng chí Cao đặc biệt tài trợ, được bế lên xe đẹp.
Năm chiếc xe đạp lung lay đi về phía hẻm La Cổ.
Ngày đại hỉ, các đồng chí nam khó tránh khỏi uống chút rượu, nhưng mà không uống quá nhiều.
Lúc này xe đạp lung lay khiến các đồng chí nữ liên tục kêu sợ hãi, nhưng tốc độ xe không chậm chút nào.
Khi lấy lại tinh thần, xe đã dừng ở cửa số 45 hẻm La Cổ, sau đó đồng chí Vân triển lãm lực cánh tay không bình thường của anh, một tay ôm cô, một tay đẩy xe.
Xe dừng lại, mấy giây lập tức mở khóa cửa.
Một lát sau, cánh của số 45 hẻm La Cổ nhà bọn họ khép lại.
Xe đẩy vào cửa, dựa qua loa lên trên tường, sau đó đi vào phòng.
Mới đi được ba bước xe đạp rầm một tiếng đổ xuống, Đại Phúc sợ hãi nhảy lên, nhưng mà bước chân của đồng chí Vân không chậm lại, cũng không quay đầu lại ôm cô đi vào nhà chính.
Diệc Thanh Thanh không biết phải làm sao, nuốt nước bọt, nắm chặt áo anh: “Chuyện đó, không dựng xe đạp sao?”
Vân Cô Viễn không dừng bước:
“Cuối cùng hôm nay không cần phải phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp nữa, lại để cô gái không kìm nén được tới đùa giỡn anh là tội lỗi của anh, những việc này nên để anh làm.”
“???”
Đùa gì thế?
Là xảy ra chuyện gì cô không biết ư?
Cô đùa giỡn anh khi nào?
Nhưng mà lại thêm dấu chấm hỏi cũng vô dụng, trước mặt sắc đẹp, đã không cho cô nghĩ nhiều.
Chính phòng, phòng ngủ của cô đèn sáng lại tắt, ánh nến lắc lư quấn quýt đến hơn nửa đêm…
(Hoàn chính văn)